Ai bảo con gái mo-den
Con trai tóc ngắn,áo chen đủ màu
Còn chê con gái càu nhàu
Sao không chịu nghĩ ai vào cà-fê
Sáng trưa chiều tối lết lê
Chàng này,chàng nọ tỉ tê đủ điều
Chê nàng ăn vặt quá nhiều
Sao chàng lại cứ muốn dìu đi ăn
Không ăn chàng cũng ép ăn
Cười tươi rạng rỡ khi nàng khen ngon
Thiệt là mấy gã trẻ con
Khi tiền đã hết thì hờn chúng ta
Nói ra lại bảo chua ngoa
Chua ngoa mà được tặng hoa,tặng quà
Hoa hồng đủ sắc mặn mà
Tặng nàng triệu đóa đến già vẫn cam
Con gái thích nhảy phải ham
Dẻo dai xương cốt,an tâm hợp thời
Quay về nói chuyện tình đời
Trách người con gái đua đòi hả anh?
Em cười những kẻ như anh
Thế gian thường gọi “sở khanh” tên chàng
Ăn xong bỏ chạy la làng
Chưa kịp chùi mép,đã màng ăn thêm
Nghĩ tiền mua được một đêm
Thì cớ gì trách rằng em yêu nhiều
Thời buổi tiên tiến lên nhiều
Người nào không thích xài nhiều đô-la
Người nào không thích tay-ga
Đừng nên hoang tưởng ta là thanh cao
Thiệt là tội nghiệp làm sao
Các anh được xếp ở sau các nàng
Xa rồi cái thuở huy hoàng
Trọng nam khinh nữ đã tàn từ lâu.

View more latest threads same category: