THƯ VIỆN ẢNH ĐỘI CÔNG TÁC XÃ HỘI
365 BÀI HÁT NGỌN LỬA TRÁI TIM
Love Telling Nhật Huyền nhắn với ĐỘI CTXH: Chúc mừng sinh nhật lần thứ 30 của Đội! <3 VR.shvn nhắn với All: Đội Công tác xã hội trường ĐH Kinh tế Tp.HCM VR.shvn nhắn với All: Đội Công tác xã hội trường ĐH Kinh tế Tp.HCM VR.shvn nhắn với ...: ... Trần Vy nhắn với anh Ninh Tiến Đạt: Boss chayooooo!!! Xuyến Nguyễn nhắn với ĐỘI CTXH: HAPPY NEW YEAR 2017 Xuyến Nguyễn nhắn với mọi người: Đời loài người này rất vội Em ơi cứ sống sao cho mình thấy vui Sống như ta chưa từng được sống Cầm bàn tay ta đi qua đêm dài is2CTXH nhắn với mọi người: Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Đừng để tuổi trẻ mình trôi qua một cách nhạt nhẽo, b Xuyến Nguyễn nhắn với ...: Nếu là con chim, chiếc lá Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh Lẽ nào vay mà không trả Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình Xuyến Nguyễn nhắn với mọi người: CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ MỘT KỲ THI TỐT ĐẸP VÀ MỘT CHUYẾN ĐI MHX THẬT Ý NGHĨA Quang Duy nhắn với mọi người: Sức trẻ Kinh tế đang đến rất gần rồi, cùng cố gắng để có một ngày Hội trại thật vui và thành công nhé! Xuyến Nguyễn nhắn với K40 - K41: chúc các bạn một kỳ nghĩ dưỡng thật vui vẻ.

+ Trả lời Chủ đề
Kết quả 1 đến 1 của 1

Chủ đề: Trái tim để dành cho ba mẹ

  1. #1
    Họ tên
    Ôn Quỳnh Như
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Tuổi
    31
    Bài viết
    19
    Thanks
    408
    Thanked 49 Times in 11 Posts

    Mặc định Trái tim để dành cho ba mẹ

    Đó là một ngày cuối tháng 9, ba chở nó từ nhà lên thành phố nhập học. Chiếc xe máy nhỏ xíu vừa chở người vừa chở giỏ xách lỉnh kỉnh. Đường thành phố xa lạ, hai ba con đi lạc đến mấy bận mới tìm được trường của nó.




    Tay xách nách mang nó vào trường làm thủ tục nhập học cùng ba. Giấy tờ, chứng nhận, hình ảnh... nó rối hết lên, lục tìm loạn xạ trong ánh mắt lo lắng của ba vì sợ nó lại để quên đâu mất. Sau một hồi vật lộn với đống giấy tờ cuối cùng cũng làm xong thủ tục nhập học cho nó.



    Hai ba con lại ngơ ngác nhìn nhau không biết đi đường nào bây giờ. Nó chạy vào hỏi cô nhân viên phòng đào tạo lần nữa. Nghe như vịt nghe sấm nhưng mặt vẫn cứ cười, miệng cứ cảm ơn lia lịa, giờ nghĩ đến lúc ấy vẫn thấy buồn cười. Ra khỏi phòng đào tạo tiếp tục giở bản đồ, tìm tìm chỉ chỉ. Thế rồi lại ba lô, lại giỏ xách, "đi tiếp con gái", cuối cùng thì cũng tìm được cái cơ sở 2 heo hút ấy. Sau này mới biết nó được gọi là làng đại học cơ đấy. Là cả một cái làng mà hỏi chẳng ai biết...



    Nó thuộc diện nguyện vọng 2, muốn đăng ký vào ở kí túc xá, thầy quản sinh nhìn một hồi lắc đầu, "ừ thì em cứ làm đơn, xác nhận đầy đủ rồi nộp nhưng kí túc xá cũng hết chỗ rồi, chắc chờ lâu". Nó đi ra thấy ba có vẻ thấm mệt. Thấy xót xa, cho mình và cho ba nữa. Vậy là, vào thành phố, rồi ra Thủ đức giờ lại vào thành phố trong vòng mấy tiếng. Ba xách đồ ra lấy xe, nó lẽo đẽo đi theo...

    ----

    Chú là người quen của ba, chú kinh doanh và thuê nhà ở đấy. Con đường không quá tấp nập và lại có cây xanh. Nó cảm thấy như được thở lại trong cái ngột ngạt của thành phố. Ba vào nói chuyện với chú hồi lâu. Nó lên phòng làm quen với các anh chị ở trọ cùng nhà chú. Gượng cười và chào hỏi mọi người.



    Thế rồi chú gọi nó xuống. Ba nói ba về cho kịp trời tối. Ba nhờ chú trông coi nó dùm ba. Chú cười vui vẻ bắt tay ba. Nó đứng trong nhà. Ba lụi cụi dắt xe ra. Con hẻm nhỏ bên hông nhà, ba đang đi ra. Nó thấy thấp thoáng dáng ba. Thấy mắt ba hình như sóng sánh, mang máng như màu của nước. Đôi mắt không còn vẻ tinh anh ngày xưa, mệt mỏi hơn ánh nhìn chậm rãi hơn. Ba không ngoái nhìn nó. Nó biết ba không dám. Nước mắt nó tuôn như mưa. Nó chưa bao giờ dám hỏi ba giây phút đó khó khăn với ba như thế nào! Dáng ba liêu xiêu. Trong biển người xuôi ngược. Xót xa. Sợ hãi. Sao chỉ còn mình nó thế này? Sao không có ai ở đây?...

    ----

    Ba lên thành phố có việc nên ghé thăm nó. Có bà ngoại đi cùng. Bà ngoại là người bà hiền nhất trên đời mà nó từng được biết. Cảm giác khi nhìn ba và ngoại lên xe về, không khác cái cảm giác lần đầu tiên phải ở lại Sài Gòn một mình là mấy! Sợ hãi. Cô đơn. Mất mát...và tủi thân lắm!



    Những lần như thế qua đi... Nó học cách quen dần với cuộc sống xa nhà. Mò mẫm bước trên đôi chân của mình.

    ----

    Thời gian trôi và nó lớn dần lên. Nó trải qua nhiều. Hiểu chuyện hơn. Có những lúc trượt dài trong cô đơn, chán chường. Những lần như thế, nó ám ảnh mãi với những bước chân lầm lũi của ba ngày đưa nó lần đầu tiên xa nhà nhập học. Nó lại thấy lo toan, lo lắng trong ánh mắt của ba, của mẹ ngày cho nó tự bước vào đời... Vậy rồi lại đứng lên, lại tiếp tục cố gắng...



    Nó biết vòng tay ba mẹ mãi mãi rộng mở dành tất cả yêu thương cho nó.



    Nó chưa bao giờ nói được với ba mẹ là ba mẹ quan trọng đối với nó đến chừng nào. Có ai đó nói rằng, hãy nói với người bạn yêu thương rằng bạn yêu thương người ấy biết chừng nào ngay khi bạn còn có cơ hội. Biết đâu một ngày bạn không còn cơ hội nữa...Phải rồi...biết đâu...



    Ở nơi ấy nó vẫn dành cả một trái tim để yêu thương gia đình! Nó mong ngày về. Để được mẹ ôm vào lòng. Và để được nói lời yêu thương với ba!

    View more latest threads same category:


  2. The Following 4 Users Say Thank You to quynhnhu_on For This Useful Post:

    geminee (28-02-2011), meoxu (21-02-2011), nhok_hama (21-02-2011), Sâu róm (21-02-2011)

+ Trả lời Chủ đề

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình