[ sưu tầm]
Ba Mẹ kính yêu của con!
Tháng 7 về mang theo những trận mưa ngâu rả rích, cuốn những chiếc lá vàng lác đác rơi. Không còn cái nắng oi bức hay cơn mưa rào đầu hạ. Thiên nhiên đất trời đang chuyển mình bước vào thu. Và lòng những người con trên khắp thế gian này cũng đang rộn rã , háo hức hướng về một mùa lễ thật đặc biệt- mùa Vu Lan báo hiếu – là dịp mà tất cả những người con thể hiện lòng tri ân và báo ân đối với 2 đấng sinh thành.
Một mùa Vu Lan nữa lại về, lại một lần nữa con sống xa Ba Mẹ, không thể trực tiếp nói lời yêu thương tự trái tim mình , con chọn cách lên chùa lễ Phật hòng nương theo oai lực của chư Tăng, tụng kinh Vu Lan , cầu mong cho Ba Mẹ được tăng long phước thọ và an vui trong cuộc sống. Con chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi và háo hức thầm mong có một mùa Vu Lan thật trọn vẹn.
Khi giọng đọc truyền cảm của chị Hồng Ánh vang lên
“ Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha”
Những kí ức ngày xưa như một cuốn phim quay chậm chợt hiện về trong tâm trí của con.
Có hình ảnh của Mẹ lao vút trong những ngày mưa, oằn mình những ngày nắng , chở con đi trên tấm thân gầy với hành trang kiến thức đầu đời.
Có hình ảnh của Ba lặn lội cõng con đi khám bệnh mặc ngày giông bão, lũ lụt.
Có hình ảnh của Mẹ ăn ít cơm đi nhường phần cho con những khi có thức ăn ngon.
Có hình ảnh của Ba nhường chăn cho con , chăm con như một đứa trẻ lên 3 những ngày trọ thi Đại học.
Có hình ảnh mắt Mẹ quầng thâm , trằn trọc đêm khuya, lặng lẽ chườm khăn, lấy thuốc cho con mỗi khi con ngã bệnh.
Có hình ảnh của Ba cao lớn mà bình dị, mang đến sự bình an trong tâm hồn khi con bị chẩn đoán đau ruột thừa ở bệnh viện Trưng Vương.
Có hình ảnh mái tóc Mẹ bạc nhiều hơn xanh.
Có hình ảnh đôi vai Ba khom gầy theo năm tháng.
Có ánh mắt xa xăm dõi theo của Mẹ.
Có nụ cười hiền hậu của Ba …
Rồi những dòng suy nghĩ chợt đọng lại trên cánh hồng đỏ thắm mà ai đó đã cài lên ngực áo của con
“ Một bông hồng cho em , một bông hồng cho anh.Và một bông hồng cho những ai , cho những ai đang còn Mẹ.”
Con bật khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Con khóc cho những lần ngỗ ngược , bướng bỉnh làm Ba Mẹ phải phiền lòng, khóc cho những ngày tháng vô tâm, dửng dưng khi sống trong vòng tay ấm áp của Ba Mẹ. Và hơn thế nữa, Ba Mẹ kính yêu của con, con khóc trong niềm vui sướng tột cùng , hạnh phúc trào dâng, trong niềm tự hào vô biên rằng mình vẫn còn Ba , còn Mẹ - còn 2 vị Phật không tòa sen trong cuộc đời này.
Tay mân mê cánh hồng đỏ thắm, chợt sững người trước cánh hoa trinh trắng mà lạnh lẽo trên ngực áo một đứa bé chưa tròn 10 tuổi. Không biết em có nhận ra nỗi mất mát lớn lao không gì bù đắp được khi mất đi Cha , mất đi Mẹ.
“ Mất Mẹ rồi hang hùm con bước
Biết cuộc đời mấy thước mà đo”
“ Còn Cha gót đỏ như son
Đến khi Cha mất gót con đen sì”
Rồi con chợt lặng đi nghĩ đến một ngày kia, khi vô thường đến , con cũng như đứa bé kia, cài lên ngực áo mình đóa hoa trắng lạnh lẽo. Khi mà con trở về , cất lên 2 tiếng “ Ba ơi , Mẹ ơi”, không một ai đáp lại , chỉ có tiếng của hư không.Đây là chiếc áo của Ba , kia là nón lá của Mẹ, cảnh cũ nhưng người xưa đâu rồi ! Ánh mắt của Ba , nụ cười của Mẹ.
Con sợ hãi …
Ngay lúc này đây , con muốn quay về thật nhanh bên Ba Mẹ, quì trước mặt Ba Mẹ nói lên tiếng lòng của con “ Con xin lỗi Ba Mẹ nhiều lắm , dù là muộn màng, nhưng con muốn cất lên lời cảm ơn chân thành tự đáy lòng mình , kính mong Ba Mẹ , 2 vị Phật hãy cùng hiện diện với con trong suốt cuộc đời này để con có thể đền đáp một phần nhỏ bé công ơn trời biển của Ba Mẹ.Bởi như quý Thầy đã dạy con. Mỗi đứa con trong cuộc đời này đều là con bất hiếu vì đã không ít 1 lần làm nước mắt Ba Mẹ phải rơi. Nhưng những giọt nước mắt ấy không rơi trước mặt con mà chảy ngược vào trong hay lặng lẽ rơi trong đêm khuya, nhòe đi trong bóng tối khi con đã ngon giấc . Mặn lắm , chát lắm !”
“ Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không”
Tiếng đọc kinh Vu Lan của quý Thầy thức tỉnh con về thực tại.Cầm quyển kinh trên tay, theo sự hướng dẫn của quý Thầy , con hân hoan đọc lên những lời Phật dạy.
Nam mô Bổn sư Thích ca Mâu Ni Phật
Nam mô Đại hiếu Mục Kiền Liên Bồ tát
Cả giảng đường vang lên tiếng đọc kinh hay đến lạ, lòng con chợt thấy thanh tịnh và bình yên , con mỉm cười và thầm cảm ơn Ba Mẹ vì niềm vui bình dị mà lớn lao – niềm vui được cài lên ngực áo mình đóa hồng màu đỏ thắm nhân ngày Vu Lan.View more latest threads same category:
- Con trai cũng có những lúc "yếu...
- [Clip 3D] Cô bé bán diêm - Điều ước giản dị...
- Tuyên Ngôn Độc Lập-Áng văn bất hủ, giàu sức...
- mùa vu lan
- Clip hát "tôi xin lỗi" bằng thủ...
- Chương trình "Lời Yêu Thương"
- Kỉ niệm MHX 2010- VTV1
- Dễ và khó
- Clip K34 làm tặng các ạnh chị K32 (ĐH NK XIV)
- Mừng Sinh Nhật Đội (2009) - Để Gió Cuốn Đi