THƯ VIỆN ẢNH ĐỘI CÔNG TÁC XÃ HỘI
365 BÀI HÁT NGỌN LỬA TRÁI TIM
Love Telling Nhật Huyền nhắn với ĐỘI CTXH: Chúc mừng sinh nhật lần thứ 30 của Đội! <3 VR.shvn nhắn với All: Đội Công tác xã hội trường ĐH Kinh tế Tp.HCM VR.shvn nhắn với All: Đội Công tác xã hội trường ĐH Kinh tế Tp.HCM VR.shvn nhắn với ...: ... Trần Vy nhắn với anh Ninh Tiến Đạt: Boss chayooooo!!! Xuyến Nguyễn nhắn với ĐỘI CTXH: HAPPY NEW YEAR 2017 Xuyến Nguyễn nhắn với mọi người: Đời loài người này rất vội Em ơi cứ sống sao cho mình thấy vui Sống như ta chưa từng được sống Cầm bàn tay ta đi qua đêm dài is2CTXH nhắn với mọi người: Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Đừng để tuổi trẻ mình trôi qua một cách nhạt nhẽo, b Xuyến Nguyễn nhắn với ...: Nếu là con chim, chiếc lá Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh Lẽ nào vay mà không trả Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình Xuyến Nguyễn nhắn với mọi người: CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ MỘT KỲ THI TỐT ĐẸP VÀ MỘT CHUYẾN ĐI MHX THẬT Ý NGHĨA Quang Duy nhắn với mọi người: Sức trẻ Kinh tế đang đến rất gần rồi, cùng cố gắng để có một ngày Hội trại thật vui và thành công nhé! Xuyến Nguyễn nhắn với K40 - K41: chúc các bạn một kỳ nghĩ dưỡng thật vui vẻ.

+ Trả lời Chủ đề
Kết quả 1 đến 7 của 7

Chủ đề: Trò nghèo trường Ams với bài văn lạ gây “sốc”

  1. #1
    Họ tên
    kitty_minhnhat
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Tuổi
    30
    Bài viết
    41
    Thanks
    115
    Thanked 61 Times in 18 Posts

    Unhappy Trò nghèo trường Ams với bài văn lạ gây “sốc”

    Thư gửi mẹ.
    Mẹ thân yêu của con !

    “Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như thế thì tôi chết à ?”. Đó là những “điệp khúc” mẹ cất lên hàng ngày dạo gần đây vì con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đình. Có lúc mẹ còn gắt lên, hỏi con “Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ ?” .

    Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang giận nên con không dám cãi lại. Nhưng giờ đây con muốn được bày tỏ lòng mình rằng tại sao con lại có những suy nghĩ, hành động kì lạ như vậy. Vâng, tất cả là vì tiền. Chỉ đến tận bây giờ con mới nhận ra cả một quãng thời gian dài trước đó con đã non nớt, ngây thơ biết chừng nào khi nghĩ về tiền. Cách đây 8 năm bệnh viện đã chuẩn đoán mẹ bị suy thận mãn tính độ 4 (độ cao nhất về suy thận). 8 năm rồi nhà ta đã sống trong túng thiếu bần hàn, vì bố mẹ không kiếm được nhiều tiền lại phải dành tiền cho mẹ đi chạy thận. Nhưng bố mẹ vẫn cho con tất cả những gì có thể, và cậu bé học trò như con cứ vô tư đâu biết lo gì.
    Hồi học tiểu học, tiền bạc đối với con là một cái gì đó rất nhỏ, nó là những tờ giấy với đủ màu có thể dùng để mua cái bánh, cái kẹo, gói xôi hay cái bánh mì … Con đâu có ngờ tiền chính là yếu tố quyết định sinh mạng mẹ mình, là thứ bố mẹ phải hàng ngày chắt bóp và bao người thân gom góp lại để trả cho từng ca lọc máu cho mẹ tại bệnh viện Bạch Mai, là thứ càng làm mẹ thêm đau đầu suy nghĩ khi mẹ buộc phải nghỉ việc làm vì điều kiện sức khỏe không cho phép.

    Rồi đến khi con học lớp 8, mẹ càng ngày càng yếu và mệt, phải tăng từ 2 lên 3 lần lọc máu/ tuần. Những chỗ chích ven tay của mẹ sưng to như hai quả trứng gà, nhiều hôm máu thấm ướt đẫm cả tấm băng gạc. Do ảnh hưởng từ suy thận mà mẹ còn bị thêm viêm phổi và suy tim. Rồi ông lại bị ốm nặng, bố phải nghỉ việc ở nhà trông ông, nhà mình vì thế càng trở nên túng quẫn, mà càng túng thì càng khổ hơn. Tờ một trăm ngàn hồi ấy là một thứ gì đó xa xỉ với nhà mình. Cũng từ dạo ấy, đầu óc non nớt của con mới dần vỡ lẽ ra rằng tiền bạc chính là mồ hôi, nước mắt, là máu (theo đúng nghĩa đen của nó, vì có tiền mới được chạy thận lọc máu mà) và bao nỗi niềm trăn trở lo lắng của bố và mẹ.

    Hôm trước con có hỏi quan điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có thêm ý viết bài làm văn nghị luận cô giao. Mẹ hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đường đột ấy. Rồi mẹ chỉ trả lời với 3 từ gọn lỏn “Mẹ ghét tiền”. Nếu con còn thơ dại như ngày nào, hay như một người ngoài nào khác thì chắc con đã ngạc nhiên lắm. Nhưng giờ đây con cũng đồng ý với mẹ : con cũng ghét tiền. Bởi vì nó mà mẹ phải mệt mỏi rã rời sau mỗi lần đi chạy thận. Mẹ chạy thận 3 lần mỗi tuần, trước đây bố đưa đón mẹ bằng xe đạp nhưng rồi mẹ bảo đi thế khổ cả hai người mà còn phải chờ đợi mất ngày mất buổi của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm. Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục, tốn tiền mà lại chẳng kiếm đâu ra, mẹ quyết định đi xe buýt. Mỗi khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra giường lịm đi không nói được câu gì. Con và bố cũng biết là lúc ấy không nên hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi. Tám năm rồi, tám năm chứng kiến cảnh ấy nhưng con vẫn chưa bao giờ có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nhìn mẹ, và nghiến răng ước “giá như có dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm thì đâu đến nỗi !”.

    Con bỗng ghét, thù đồng tiền. Con bỗng nhớ hồi trước, khi mẹ vẫn nằm trong viện. Ba người bệnh chen chúc chung nhau một chiếc giường nhỏ trong căn phòng bệnh ngột ngạt và quá tải của bệnh viện Bạch Mai. Con đã ngây thơ hỏi mẹ “Sao mẹ không vào phòng bên kia, ở đấy mỗi người một giường thoải mái lại có quạt chạy vù vù, có tivi nữa ?”. Mẹ chỉ nói khẽ “cha tổ anh. Đấy là phòng dịch vụ con ạ”. Con lúc ấy chẳng hiểu gì. Nhưng rồi con cũng vỡ lẽ ra rằng đó là phòng mà chỉ những ai rủng rỉnh tiền thì mới được vào mà thôi. Còn như mẹ thì không được. Con căm nghét đồng tiền vì thế.

    Con còn sợ đồng tiền nữa. Mẹ hiểu con không ? Con sợ nó vì sợ mất mẹ. Mẹ đã phải bốn lần đi cấp cứu rồi. Những người suy thận lâu có nguy cơ tử vong cao vì huyết áp dễ tăng, máu dồn vào dễ làm tắc ống khí quản và gây tắc thở. Mẹ thừa biết điều này. Nhiều người bạn mẹ quen trong “xóm chạy thận” đã phải chịu những cái kết bi thảm như thế. Nhiều đêm con bỗng choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa mà lạnh toát sống lưng bởi vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ …

    Con sợ mẹ lại phải đi cấp cứu, và sợ nhỡ nhà mình không đủ tiền để nộp viện phí thì con sẽ mất đi người thân yêu nhất trong cuộc đời này. Mỗi buổi mẹ đi chạy thận là mỗi buổi cả bố và con đều phấp phỏng, bồn chồn, lo lắng. Mẹ về muộn là lòng con nóng như lửa đốt, còn bố thì cứ đi đi lại lại và luôn hỏi “bao giờ mẹ mày mới về?”. Với con cơ hội là 50/50, hoặc là mẹ chạy thận an toàn và về nhà, hoặc là …

    Con lo sợ hơn khi đọc báo thấy bảo có người không đủ tiền trả phần ít ỏi chỉ là 5% bảo hiểm y tế, tiền thuốc men mà phải về quê “tự điều trị”. Với những bệnh nhân phải chạy thận, như thế đồng nghĩa là nhận bản án tử hình, không còn đường sống. Con bỗng hoảng sợ tự hỏi nếu không còn BHYT nữa thì sao? Và nếu ông mất thì sao? Chi tiêu hàng ngày nhà mình giờ đây phần nhiều trông chờ vào tiền lương hưu của ông, mà ông thì đã già quá rồi …

    Mẹ ơi, tiền quan trọng đến thế nào với gia đình mình thì chắc mẹ hiểu rõ hơn con. Cứ nghĩ đến tiền là con lại nhớ đến những đêm bố mất ngủ đến rạc cả người, nhớ đến những vết chích ven sưng to như quả trứng gà của mẹ, nhớ đến cả thìa đường pha cốc nước nóng con mang cho mẹ để mẹ uống bồi bổ mỗi tối. Mẹ chắt chiu đến mức sữa ông thọ rẻ tiền mà cũng không mua để tự bồi dưỡng sức khỏe cho mình.

    Con sợ tiền mà lại muốn có tiền. Con ghét tiền mà lại quý tiền nữa mẹ ạ. Con quý tiền và tôn trọng tiền bởi con luôn biết ơn những người hảo tâm đã giúp nhà mình. Từ những nhà sư tốt bụng mời mẹ đến chùa vào cuối tuần, những cô bác ở Hội chữ thập đỏ quyên góp tiền giúp mẹ và gia đình mình. Và cả những người bạn xung quanh con, dù chưa giúp gì được về vật chất, tiền bạc nhưng luôn quan tâm hỏi thăm sức khỏe của mẹ… Nhờ họ mà con cảm thấy ấm lòng hơn, vững tin hơn.

    Con cảm thấy bất lực ghê gớm và rất cắn rứt lương tâm khi mẹ không đồng ý với các kế hoạch của con. Đã có lúc con đòi đi lao động, đi làm gia sư hay đi bán bánh mì “tam giác” như mấy anh sinh viên con quen để kiếm tiền giúp mẹ nhưng mẹ cứ gạt phăng đi. Mẹ cứ một mực “tống” con đến trường và bảo mẹ chỉ cần con học giỏi thôi, con giỏi thì mẹ sẽ khỏe.
    Vâng, con xin nghe lời mẹ. Con vẫn đến trường. Con sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ và bố vui lòng. Nhưng mẹ hãy để con giúp mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, không làm gì thêm được thì con sẽ nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền. Không bán bánh mì được thì con sẽ ăn cơm với muối vừng. Mẹ đừng lo mẹ ạ, mẹ hãy an tâm chạy chữa và chăm sóc cho bản thân mình. Hãy để con được chia sẻ sự túng thiếu tiền bạc cùng bố mẹ. Vậy con khẩn thiết xin mẹ đừng cằn nhằn la mắng con khi con nhịn ăn sáng. Mẹ đừng cấm đoán con khi con đi lấy chầy, cối để giã lạc vừng. Dù con đã sút 8 cân so với năm ngoái nhưng con tin rằng với sự thấu hiểu lẫn nhau giữa những người trong gia đình thì nhà ta vẫn có thể sống yên ổn để đồng tiền không thể đóng vai trò cốt yếu trong việc quyết định hạnh phúc nữa.
    Đứa con ngốc nghếch của mẹ
    Nguyễn Trung Hiếu


    Link nguồn: http://vietnamnet.vn/vn/tin-nhanh/47...gay--soc-.html

    Bài văn này em đã đọc và rất xúc động, em muốn cho mọi người cùng đọc và cảm nhận ạ!

    View more latest threads same category:

    Last edited by Ruồi Giấm; 08-11-2011 at 08:36 AM.
    K37- Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười!
    Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười!

  2. The Following 8 Users Say Thank You to vothiminhnhat For This Useful Post:

    ChoatNhoc217 (08-11-2011), chuon chuon xanh (17-11-2011), dangvan1308 (08-11-2011), hongvank36 (08-11-2011), Mạnh Trần (07-11-2011), nplam1007 (07-11-2011), Ruồi Giấm (08-11-2011), Suma (07-11-2011)

  3. #2
    Họ tên
    Phan Thị Đài Trang
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Đang ở
    Hồ Chí Minh City
    Tuổi
    32
    Bài viết
    520
    Thanks
    1,303
    Thanked 972 Times in 166 Posts

    Mặc định

    Khi đăng bài báo, bài sưu tầm hay bất kì bài viết nào do các tác giả khác viết thì bé nhớ đăng kèm Link nguồn hoặc nguồn sưu tầm nha em và dĩ nhiên có 1 chút edit lại bài viết để người đọc có thể dễ đọc, dễ nhìn và dễ "cảm nhận" hơn nữa nhé bé!

    Bài này chị mới đọc hồi chiều ở A xong! Hi.
    Phan Thị Đài Trang K35
    Y!H: d3vil_thatsme@yahoo.com
    E-mail: daitrangpt@gmail.com
    Tel: 01212062409

    Hoa cải đắng quên lòng mình đang đắng
    Nở hoa vàng dọc suối để ong bay...

  4. The Following User Says Thank You to Ruồi Giấm For This Useful Post:

    vothiminhnhat (07-11-2011)

  5. #3
    Họ tên
    kitty_minhnhat
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Tuổi
    30
    Bài viết
    41
    Thanks
    115
    Thanked 61 Times in 18 Posts

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Ruồi Giấm Xem bài viết
    Khi đăng bài báo, bài sưu tầm hay bất kì bài viết nào do các tác giả khác viết thì bé nhớ đăng kèm Link nguồn hoặc nguồn sưu tầm nha em và dĩ nhiên có 1 chút edit lại bài viết để người đọc có thể dễ đọc, dễ nhìn và dễ "cảm nhận" hơn nữa nhé bé!

    Bài này chị mới đọc hồi chiều ở A xong! Hi.
    em cảm ơn chị đã góp ý ạ, do em không biết nên coppy qua mà không để ý gì hết, hihi...
    K37- Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười!
    Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười!

  6. #4
    Họ tên
    Lê Thị Xinh
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Tuổi
    31
    Bài viết
    151
    Thanks
    331
    Thanked 111 Times in 48 Posts

    Mặc định

    Bài này chị cũng mới đọc! Rất là cảm động!
    Lê Thị Xinh
    lethixinh09@gmail.com

  7. The Following User Says Thank You to nhoxtaynguyen For This Useful Post:

    vothiminhnhat (08-11-2011)

  8. #5
    Họ tên
    hồng vân
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Tuổi
    32
    Bài viết
    161
    Thanks
    592
    Thanked 643 Times in 125 Posts

    Mặc định

    Đọc rồi thấy giật mình, suy ngẫm để nhận ra nhiều điều đã vô tình lãng quên!
    Bài văn được viết quá giản dị, chân thật bởi tấm lòng của một người con hiếu thảo, yêu thương, lo lắng cho cha mẹ và cả những trăn trở, suy nghĩ của em về đồng tiền.
    Đã bao lâu rồi cuộc sống cứ trôi qua trong bình lặng, lâu lắm rồi nước mắt đã không rơi, để rồi bất chợt nhìn lại xung quanh mình, có biết bao hoàn cảnh khó khăn, có biết bao mảnh đời đang ngày ngày vật lộn với miếng cơm manh áo, kiên cường chiến đấu với bệnh tật. Hình như mình đã sống quá thờ ơ, ích kỷ.
    Gia đình đó dù thiếu thốn về tiên bạc nhưng thật hạnh phúc khi họ biết yêu thương, quan tâm và hy sinh nhiều cho nhau. Một người mẹ tuyệt vời, một đứa con học giỏi, biết quan tâm, lo lắng cho gia đình. Hy vọng gia đình em sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này, em sẽ vẫn cố gắng học tập, vươn lên trong cuộc sống, tiếp thêm nghị lực cho những ai có hoàn cảnh như em.
    Tiền có thể đem lại cho chúng ta nhiều thứ, có thể giành lại mạng sống cho người mẹ , có thể giúp cậu học trò an tâm phấn đấu học tập, nhưng chắc chắn rằng tiền không thể mua được hạnh phúc và yêu thương.
    Đã bao lần mình tiêu tiền một cách phung phí, đã bao lần mình ham chơi mà bỏ bê chuyện học, quên đi rằng để có đủ tiền gửi cho mình, ba má đã phải làm việc vất vả, chắt chiu, tiết kiệm biết bao nhiêu. Những lần nói chuyện điện thoại ngắn ngủi, những lần về thăm nhà thưa thớt…
    Đã bao lần mình vô tình mà không để ý rằng nhỏ bạn cùng phòng đã bỏ ăn sáng cả tuần, buổi trưa thì lấy cớ ở lại trường không nấu ăn chung, tối tối lại lấy máy tính ra bấm lạch cạch…, đã bao lần mình trách bạn sao không đi chơi cùng nhóm mà quên rằng lúc nào đi chơi là lại tốn nhiều tiền, trong khi đã lâu lắm rồi nó chưa thấy bạn mặc cho mình một chiếc áo mới. Mình đã rất tự hào khi là Đội viên Đội CTXH, đã đi những chuyến công tác xa về với đồng bào nghèo, thế nhưng với những người ở ngay bên cạnh mình, liệu mình đã làm được những gì cho họ.
    Một ngọn lửa được thổi bùng lên và đang lan tỏa…cảm ơn cậu học trò nghèo với bài văn lạ nhe!

  9. The Following 5 Users Say Thank You to hongvank36 For This Useful Post:

    chuon chuon xanh (17-11-2011), dangvan1308 (08-11-2011), vothiminhnhat (08-11-2011), winter2_15 (08-11-2011), Zarroc (08-11-2011)

  10. #6
    Họ tên
    kitty_minhnhat
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Tuổi
    30
    Bài viết
    41
    Thanks
    115
    Thanked 61 Times in 18 Posts

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi hongvank36 Xem bài viết
    Đã bao lần mình tiêu tiền một cách phung phí, đã bao lần mình ham chơi mà bỏ bê chuyện học, quên đi rằng để có đủ tiền gửi cho mình, ba má đã phải làm việc vất vả, chắt chiu, tiết kiệm biết bao nhiêu. Những lần nói chuyện điện thoại ngắn ngủi, những lần về thăm nhà thưa thớt…
    Đã bao lần mình vô tình mà không để ý rằng nhỏ bạn cùng phòng đã bỏ ăn sáng cả tuần, buổi trưa thì lấy cớ ở lại trường không nấu ăn chung, tối tối lại lấy máy tính ra bấm lạch cạch…, đã bao lần mình trách bạn sao không đi chơi cùng nhóm mà quên rằng lúc nào đi chơi là lại tốn nhiều tiền, trong khi đã lâu lắm rồi nó chưa thấy bạn mặc cho mình một chiếc áo mới. Mình đã rất tự hào khi là Đội viên Đội CTXH, đã đi những chuyến công tác xa về với đồng bào nghèo, thế nhưng với những người ở ngay bên cạnh mình, liệu mình đã làm được những gì cho họ.
    Một ngọn lửa được thổi bùng lên và đang lan tỏa…cảm ơn cậu học trò nghèo với bài văn lạ nhe!
    em đã gặp tình huống như vậy rồi đó ạ. cả tình huống của cậu bé trên nữa, đọc bài văn, em như thấy chính mình trong đó vậy
    K37- Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười!
    Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười!

  11. #7
    Họ tên
    Kung Fu
    Ngày tham gia
    Nov 2009
    Đang ở
    Thủ Đức District
    Bài viết
    210
    Thanks
    138
    Thanked 317 Times in 72 Posts

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi hongvank36 Xem bài viết
    Mình đã rất tự hào khi là Đội viên Đội CTXH, đã đi những chuyến công tác xa về với đồng bào nghèo, thế nhưng với những người ở ngay bên cạnh mình, liệu mình đã làm được những gì cho họ.
    Đó là điều chúng ta cần chú ý, và phải đi sâu vào quần chúng mới biết được,:-)

  12. The Following User Says Thank You to gackiem8690 For This Useful Post:

    vothiminhnhat (11-11-2011)

+ Trả lời Chủ đề

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình