Cảm giác mở từng trang giấy thơm tho với những con chữ xinh xinh, tuyệt vời hơn vùi đầu trong những cửa sổ lấp lóa của một trình duyệt nào trên laptop...
Mỗi khi buồn rầu, trở thành một phản xạ, tôi bắt xe buýt lên phố Đinh Lễ, Nguyễn Xí - hai phố sách lớn nhất của Hà Nội. Và thật kì diệu, sau cả tiếng đồng hồ lang thang giữa những kệ sách báo lớn nhỏ, những nỗi buồn chợt tan biến.
Hiệu sách luôn là một thế giới hấp dẫn, bí ẩn với tôi từ những ngày còn thơ bé
Sạp báo quen trước Kí túc xá sáng sáng là một thế giới bao la các loại: Nhật báo, nguyệt san, bán nguyệt san, tạp chí, những cuốn truyện nhỏ giới sinh viên hay chuyền tay nhau… Chị chủ sạp báo thấy khách quen, không cần hỏi rút luôn hai tờ Tuổi Trẻ, Thanh Niên đưa tôi, niềm nở hỏi “Hôm nay có bài gì không em?”, bà chủ quán nước gần đó cũng góp vui, “Bài trước đăng rồi chứ cháu?”.
Buổi sáng với tôi thú vị từ những cuốn báo còn thơm mùi giấy in. Cảm giác chưa bao giờ bạn có nếu chỉ ngồi nhà lướt web với những tin tức mới đọc tít đã “sởn” gai ốc. Vỉa hè ồn ào. Câu chuyện của người lái xe ôm gặp ngày đầu xuân đắt khách. Bà hàng xóm than phiền hàng phở đầu phố vẫn chưa hạ giá sau Tết. Bát phở lèo tèo tôm thịt đến gần 40 ngàn. Hà Nội trong mắt tôi sôi động, đầy ắp những âm thanh sống.
Tôi thích đọc sách từ ngày còn nhỏ. Lớn lên, say mê đọc báo. Ảnh hưởng từ bố, tôi đọc An ninh thế giới từ năm lớp 3, Cảnh sát toàn cầu trở thành một tờ báo đọc để… giải trí. Giờ đây, công nghệ thông tin hiện đại, người ta tìm đến sách điện tử. Xu hướng đọc báo mạng cũng trở thành phổ biến trong giới trẻ. Tôi vẫn không thay đổi thói quen. Thích lang thang hiệu sách mỗi khi kiếm được một khoản tiền, mua báo và ngồi trà đá vỉa hè mỗi sáng, ngắm dòng người qua lại.
Vào hiệu sách, gặp những tác giả lạ. Gặp những cái tên quen. Thấy một tờ bìa in bắt mắt. Trông thấy tấm biển ghi giảm giá đến 35- 40%, không định mua đâu nhưng thấy hấp dẫn quá, chân bạn lại bị níu giữ lại. Và trong chiếc ba lô mang về nhà trọ tối ấy lại đầy ắp những cuốn sách, nghe cái tên thôi bạn đã muốn đọc ngay “Bánh mì thơm, cà phê đắng”, “Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương”…
Tôi hay ghi một lời đề từ nào đó lên trang nhất của cuốn sách vừa mua. Kỉ niệm lần đầu tiên được lấy nhuận bút nhiều đến thế. Một anh bán sách với nụ cười rất duyên. Hà Nội mưa, và cậu con trai mình đáng ghét vô vùng lại tặng một cuốn sách nghe tên kì kì “Bí mật con tàu xanh”. Một năm, hai năm, nhiều tháng sau giở lại. Những kỉ niệm ngày đi mua cuốn sách ấy bỗng ùa về sống động.
Internet có phát triển đến đâu cũng không thể thay thế được cuộc đời thật. Và bạn có công nhận cùng tôi, cảm giác mở từng trang giấy thơm tho với những con chữ xinh xinh, tuyệt vời hơn vùi đầu trong những cửa sổ lấp lóa của một trình duyệt nào trên laptop?
Hãy thử một lần nhé. Vào một hiệu sách khi bạn đang buồn chán. Tôi cam đoan, nụ cười sẽ trở lại, trong lòng bạn.
NGUYỄN THỊ THÚY HẰNG- HÀ NỘI
Nguồn: http://www.muctim.com.vn/Vietnam/The...12/2-16/48541/
View more latest threads same category: