Chiều muộn, tôi đón xe buýt về lại phòng trọ. Vừa bước lên xe, tôi suýt nữa huơ tay trúng người thanh niên ngồi xe lăn đang được anh tiếp viên bế vào ghế ngồi.
Định thần lại, tôi ngó quanh quẩn tìm chỗ ngồi. Sau lưng tôi, có tiếng nói: “Con vô đây mà ngồi!”. Tôi nhìn lại thì thấy chỗ ngồi đó chật ních, vì ông lão xách theo nguyên cái khung vắt đầy kính mát, đồ đạc linh tinh. Tôi cám ơn và lách xuống ghế sau cùng. Cũng nhờ ngồi ghế sau cùng, mà tôi nghiệm ra nhiều điều.
Khi đã ngồi, tôi nhìn lên ghế trên, trông rõ mặt ông lão bán kính mát, thấy vẻ rầu rầu trên gương mặt ông, có khi nào vì ông nghĩ tôi ngại ngồi gần ông? Một ông lão suốt ngày giăng nắng, đi bộ hàng bao nhiêu cây số để bán từng cái kính, quần áo cũ sờn, nước da đen nhẻm và gương mặt lụp xụp dưới cái nón tai bèo. Nếu như lúc nãy tôi ngồi gần ông, hỏi chuyện ông, ông ở đâu, bán kính lâu chưa… chắc gương mặt ông đã không rầu rĩ thế kia.
Nhìn phía bên trái trước mặt, tôi thấy khi một khách vừa xuống trạm, đứa bé gái ngồi đối diện bên này vội chạy qua ngồi với một người đàn ông. “Con ngồi vô trong đi” - Người đàn ông cất giọng từ tốn. Tôi đoán họ là cha con. Cô bé đó, trạc 8-9 tuổi, hát ngọng nghịu những giai điệu trẻ con, có lúc còn hát theo đoạn quảng cáo trong radio trên xe buýt. Người đàn ông nhịp nhịp hai chân to kềnh, vuốt vuốt bàn tay cũng đen nhẻm lên mớ tóc hoe nắng của đứa con. “Sắp tới bến xe chưa con?” - Người đàn ông hỏi. “Nhớ nắm chặt tay ba nghe, để ba dẫn đi, kẻo lạc” - Đứa bé dạ rang một tiếng. Mãi đến lúc tới bến xe, người đàn ông quay lại đeo cái giỏ, tôi mới nhìn thấy đôi mắt đã hỏng của ông. Và tôi cứ bị ám ảnh hoài bàn tay đen sạm chở che cho bàn tay bé xíu của con, dù ông không trông thấy gì.
Rồi, khi khách đã vãng, người thanh niên tàn tật ban nãy được một người khác xách dùm chiếc xe lăn, còn anh nhanh chóng tụt xuống sàn xe, dùng hai tay “đi” thật nhanh ra cửa xe. Mấy cô gái đứng dưới đợi lên xe đi tiếp, chợt một cô cười rú lên khi thấy người thanh niên “đi” bằng hai tay. Anh thanh niên sầm mặt, quay bánh xe lăn lăn thật nhanh. “Chị cười gì vậy?” - Tôi đã hỏi cô gái vừa cười cợt. Tôi có thể lướt qua ông lão bán kính, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho mình nếu đứng im nhìn cô gái cười cợt người thanh niên ngồi xe lăn. Cô gái chanh chua lại vài câu khó nghe, nhưng rồi thấy ai cũng nhìn mình khó chịu, nên cô ta lảng lên xe.
Những câu chuyện tình cờ của buổi chiều ngồi xe buýt nói cho tôi biết một điều: sự tàn tật trong tâm hồn mới là thứ đáng sợ nhất.
Yến Trinh
Nguồn: http://www.muctim.com.vn/Vietnam/The...12/6-11/50367/View more latest threads same category:
- Sexy photo galleries, daily updated...
- My new hot project
- Bật mí về các bệnh thường gặp hiện nay
- Đội, tôi và chuyến công tác đầu tiên
- Những điều phải trải qua khi học quân sự
- Tuổi trẻ mà..!!
- [Cảm xúc] Nhỏ to tâm sự cùng Đội CTXH
- Chuyến tập huấn đầu tiên
- [sưu tầm] - Tôi cũng có một tuổi trẻ, nhưng...
- Chị đang cố gắng, em cũng vậy, nhé!