Viết tiếp câu chuyện dài....
Ngay từ lúc vừa bước vào cánh cổng ĐH, vừa biết đến Đội CTXH trường ĐH Kinh tế, đọc những lời giới thiệu về Đội, nó đã biết rằng chính nơi đây sẽ là nơi mình gắn bó suốt quãng đời sinh viên. Không băn khoăn, suy nghĩ quá nhiều; nó đến vì nó yêu lý tưởng đẹp đẽ của Đội, nó ngưỡng mộ tình cảm mà những người đồng đội ấy trao cho nhau, nó thích cảm giác được hòa mình vào những bài hát thanh niên với các chị, các bạn... Và nó đã đi tiếp...
Trên chặng đường đã qua, không thể phủ nhận rằng nó đã gặp những “ chấm đen” như bạn nói, nhưng nếu bây giờ buộc nó phải kể ra những chấm đen đó là gì, thật sự nó không thể... Có những chuyện hiển nhiên luôn tồn tại giữa một tập thể với quá nhiều con người, có những xung đột, va chạm không thể không xảy ra khi cùng làm việc, để rồi khi nhìn lại ta hiểu về nhau hơn, cảm nhận hơn lòng nhiệt huyết và sự nhiệt tình cho công việc của nhau.
Có nhiều con đường khác nhau để chon, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn cùng chung một đích đến. Nếu nó đã phải đánh đổi nhiều thứ, đã từng buồn, từng giận và thậm chí là muốn từ bỏ con đường của mình, thì bạn nó chắc hẳn cũng sẽ như vậy thôi. Một khoảng lặng đủ để một lần nhìn sang con đường mà bạn mình đang đi, để thấy rằng… một thời điểm nào đó, cũng ở HCR, khi nó ngồi “tự kỷ” cùng ai đó ở giữa Hồ, thì ở một góc khác, khuất hơn, bạn nó cũng đang ngồi một mình, thì thầm một giai điệu bài hát nào đó thật buồn. Cũng để thấy rằng thời điểm nó biết đượccảm giác hụt hẫng lần đầu tiên không được đi công tác lại cũng là lần thứ 2, thậm chí là thứ 3, bạn nó không được nhận lá thư mời đầu tiên.
Những giận hờn, hiểu lầm rồi cũng sẽ qua đi, và thứ rõ ràng nhất nó cảm nhận được lúc này là tình người, là tình đồng đội, là tình cảm gắn bó, thân thiết giữa mọi người với nhau. Thật vui khi được ngồi bên nhau trong một vòng tròn lớn thật lớn, được cùng mọi người hát thật to, được đưa mắt ngắm nhìn từng khuôn mặt thân quen đó, để biết chắc rằng nó vẫn cần lắm đại gia đình CTXH.
CTXH… Ừ, thì là làm CTXH đó. Không biết từ lúc nào nhưng nó đã không thấy buồn khi không được giao phụ trách chính một mảng nào đó; cũng không quá hụt hẫng khi không được nhận thư mời đi công tác; biết chấp nhận cảm giác lạc lõng trong một tập thể; bởi nó biết nó phù hợp với vị trí nào; nó biết nếu công tác này nó không đi, thì tức là bạn hoặc em nó sẽ được đi, và bởi có một ngọn lửa nào đó có thể được thổi bùng lên trong những chuyến công tác ấy; và rằng tình cảm chỉ nên để nó đến tự nhiên, cần một chút thời gian và cả sự cố gắng nữa để xóa dần cảm giác lạc lõng đó.
Hai năm đi MHX rồi, nó không có duyên để được “làm chủ một căn nhà” như bạn, nhưng nó hiểu cảm giác phải lựa chọn giữa tình cảm của mọi người trong nhà với công việc và tình cảm của bà con. 21 ngày của một năm trước, nó đã hết mình với các em thiếu nhi, với công việc dạy học, sinh hoạt thiếu nhi, sinh hoạt thanh niên, nó tâm niệm rằng mình còn có thể gặp mọi người trong nhà thật nhiều trên Đội, còn bà con, thanh niên và các em thiếu nhi ở đây thì chỉ có một cơ hội thôi… để rồi nhiều lúc cảm thấy mình như bị lạc lõng trong một căn nhà mà chị, anh và bạn có quá nhiều suy nghĩ, tâm sự chất chứa trong lòng, để rồi MHX qua đi và cho đến tận bây giờ, bạn và nó chưa từng một lần nói chuyện như 2 người một nhà. Nhưng đến tận lúc đó nó vẫn không cho rằng mình đã sai. 19 ngày năm nay, lại một lần nữa băn khoăn trước những lựa chọn, bạn lại bảo nó: “ Bạn là chị lớn trong nhà, bạn đã từng đi MHX với Đội mình, sao bạn lại cư xử như vậy….?”, “ Bạn gây áp lực cho mọi người, đã làm cả nhà xuống tinh thần”. Thật sự nó đã rất rất buồn, chẳng biết làm gì ngoài việc nhắn tin cho chị, người mà 1 năm trước nó đã từng cho rằng chị không hiểu mình. Những ngày sau đó, nó lao mình vào công việc, ban ngày thì quấn lấy các em thiếu nhi hay cặm cụi làm hậu cần , ban đêm thì kiếm chuyện để qua nhà má Năm hay ra trường học làm, nó đã từng rất sợ không khí ngột ngạt trong căn nhà ấy, sợ đối mặt với bạn và em. Thế nhưng, ngay lúc này đây, nhìn lại 2 MHX đã qua, nó cảm thấy thật đẹp và thật vui. Nó cảm nhận được tình cảm mọi người dành cho nhau, tuy cách thể hiện là không giống nhau, nhưng yêu thương đôi khi chỉ cần cho đi bởi một ánh mắt, bởi một nụ cười, phải không bạn? Nó yêu 2 ngôi nhà nhỏ đó của mình. Nó tự hào kể với mọi người MHX của nó- một MHX đã không có những chấm đen.
Bạn à, dù không làm ĐT, nhưng nó vẫn hiểu những áp lực và khó khăn mà một ĐT, lại là ĐT nữ phải trải qua chứ! Nó rất khâm phục bạn- thức thật khuya bên cái máy vi tính, cặm cụi làm việc. Thấy bạn phải suy nghĩ và lo lắng nhiều, nó thương bạn lắm. 10h30, nó đi ngủ, và thật lâu sau đó, nó trở mình thức giấc, bạn vẫn đang chăm chú làm việc vơi màn hình laptop. MHX qua rồi, bạn nói với nó rằng bạn không cảm nhận được niềm vui của MHX năm 2, rồi lúc nó họp nhà, bạn nói rằng sao nhà nó họp nhà vui vậy, cho bạn đi theo nữa…. Một tiếng thở dài….Phải làm gì đây cho bạn nhi? Thật sự không thiếu những người luôn bên cạnh và quan tâm đến bạn, thậm chí nhiều lúc nó đã thầm ganh tỵ với bạn đó. Bạn có nhận ra và trân trọng điều đó không nhỉ?
Giờ đây, đã là sinh viên năm 3 rồi nè, nó cảm thấy vui và tự hào khi được làm một vai trò mới, hỗ trợ các em trong công việc của Đội. Nó không tự tin về kinh nghiệm hay kỹ năng của mình lắm, nhưng nó vẫn còn nhiều lắm sự nhiệt tình để cùng bạn và em làm CTXH. Nhìn thấy nhiệt huyết sục sôi nơi em,, thấy sự hồn nhiên, vô tư của em, ngồi nghe em kể về MHX của mình, về những băn khoăn trong học tập và công việc của Đội… nó như nhìn thấy hình ảnh của mình lúc trước, và nó mỉm cười thật tươi…Chặng đường CTXH tưởng chừng đã dài nhưng với nó dường như chỉ mới là bắt đầu… Câu chuyện dài sẽ vẫn được viết tiếp…View more latest threads same category:
- Sexy photo galleries, daily updated...
- My new hot project
- Bật mí về các bệnh thường gặp hiện nay
- Đội, tôi và chuyến công tác đầu tiên
- Những điều phải trải qua khi học quân sự
- Tuổi trẻ mà..!!
- [Cảm xúc] Nhỏ to tâm sự cùng Đội CTXH
- Chuyến tập huấn đầu tiên
- [sưu tầm] - Tôi cũng có một tuổi trẻ, nhưng...
- Chị đang cố gắng, em cũng vậy, nhé!