THƯ VIỆN ẢNH ĐỘI CÔNG TÁC XÃ HỘI
365 BÀI HÁT NGỌN LỬA TRÁI TIM
Love Telling Nhật Huyền nhắn với ĐỘI CTXH: Chúc mừng sinh nhật lần thứ 30 của Đội! <3 VR.shvn nhắn với All: Đội Công tác xã hội trường ĐH Kinh tế Tp.HCM VR.shvn nhắn với All: Đội Công tác xã hội trường ĐH Kinh tế Tp.HCM VR.shvn nhắn với ...: ... Trần Vy nhắn với anh Ninh Tiến Đạt: Boss chayooooo!!! Xuyến Nguyễn nhắn với ĐỘI CTXH: HAPPY NEW YEAR 2017 Xuyến Nguyễn nhắn với mọi người: Đời loài người này rất vội Em ơi cứ sống sao cho mình thấy vui Sống như ta chưa từng được sống Cầm bàn tay ta đi qua đêm dài is2CTXH nhắn với mọi người: Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Đừng để tuổi trẻ mình trôi qua một cách nhạt nhẽo, b Xuyến Nguyễn nhắn với ...: Nếu là con chim, chiếc lá Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh Lẽ nào vay mà không trả Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình Xuyến Nguyễn nhắn với mọi người: CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ MỘT KỲ THI TỐT ĐẸP VÀ MỘT CHUYẾN ĐI MHX THẬT Ý NGHĨA Quang Duy nhắn với mọi người: Sức trẻ Kinh tế đang đến rất gần rồi, cùng cố gắng để có một ngày Hội trại thật vui và thành công nhé! Xuyến Nguyễn nhắn với K40 - K41: chúc các bạn một kỳ nghĩ dưỡng thật vui vẻ.

+ Trả lời Chủ đề
Kết quả 1 đến 2 của 2

Chủ đề: Đêm Noel của cô bé bán hủ tiếu

  1. #1
    Họ tên
    hồng vân
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Tuổi
    32
    Bài viết
    161
    Thanks
    592
    Thanked 643 Times in 125 Posts

    Mặc định Đêm Noel của cô bé bán hủ tiếu

    Chắc hẳn mỗi người trong chúng ta ai cũng từng được nghe câu chuyện "Cô bé bán diêm". Giữa đêm đông giá lạnh,cô bé bước trên đường mong bán được những bao diêm. Khi tuyết rơi mỗi lúc một dày, đôi tay nhỏ bé của em run run, và đôi chân thì lạnh buốt đến không còn cảm giác. Mong lắm một chút ấm áp. Em đã đốt từng que diêm để tìm hơi ấm và niềm tin. Từng que diêm, từng giấc mơ tuyệt vời dù trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Tuyết vẫn rơi nặng hạt, dòng người vẫn đi và em vẫn nằm đó chìm vào một giấc mộng dài. Một giấc mộng tuyệt vời...( trích dẫn)
    Vậy còn Noel hàng năm của một cô bé bán hủ tiếu ở Sài Gòn này sẽ là như thế nào nhỉ? Lang thang trên mạng rồi tình cờ đọc được câu chuyện ngắn này, một chút suy ngẫm.....


    "Đêm Noel của cô bé bán hủ tiếu


    Cái lạnh từ đâu không biết lại tràn về như muốn ôm trọn đất Sài Thành rộng lớn nhưng cái lạnh đó chẳng là gì khi phố xá được trang hoàng lộng lẫy bởi những ánh đèn, những dàn điện nhấp nháy. Chưa bao giờ em thấy Sài Gòn đẹp như vậy nhưng dường như điều đó chẳng thể làm khác đi nỗi lòng em.

    Em qua giáo đường
    No-el lấp lánh
    Lòng em thêm lạnh
    Hỏi chúa nơi nào?

    Hai chiếc muỗng trên tay em lại va vào nhau đều nhịp như đôi chân đang thoăn thoắt trên đường. Ngoài kia từng dòng xe lại qua, thoảng trong tiếng xe, tiếng còi, tiếng lách cách từ đôi bàn tay, em vẫn nghe rõ tiếng cười và những gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Bước chân em chậm dần mà em không hiểu vì sao? Tiếng cười ấy, gương mặt ấy là một trong những điều em đã đánh mất từ lâu lắm rồi!

    Trước khi đặt chân đến Sài Gòn thì từ "No-el" dường như chưa bao giờ em nghe đến. Mà có nghe đến em cũng không bao giờ nhớ được, nó là một cái gì đó quá cao, quá xa như những vì sao trên trời vậy. Giờ đây, em cũng hiểu qua những lời kể của bác Tư lao công đầu ngõ. Bác kể về ông già tuyết trên cỗ xe tuần lộc với những món quà, về chuyện những chiếc tất trong trên đầu giường, về thời khắc Chúa giáng sinh. Em đã tin, vào Giáng sinh năm ngoái, em ước có một chiếc cặp cho đứa em gái nhỏ. Rồi ước mơ đó cũng tan đi cũng với niềm tin về một miền cổ tích. Từ đó, em không bao giờ nghe bác Tư kể chuyện nữa…

    Đời người ai cũng có những khát khao
    Em cũng vậy, nhưng chẳng còn mơ ước.
    Mười ba tuổi, giữa dòng đời xuôi ngược
    Có ước mơ nào toả sáng trong em?

    Bước chân em dần qua phố, rồi rẽ vào một ngã nhỏ. Em bàng hoàng khi thấy ông già No-el bước ra từ một chiếc xe. Ông vào ngôi nhà và tặng cho cậu bé một món quà trong tiếng cười và niềm hạnh phúc. Em nhìn ông, thật lâu, rồi bỏ đi. Em hiểu ông sẽ chẳng bao giờ tặng quà cho em. Em tự nói với mình: "Mình không còn nhỏ nữa..."


    Vâng, em không còn nhỏ nữa, không thể nào nhỏ nữa khi mẹ từng ngày đối diện với những cơn họ sặc sụa, còn đứa em duy nhất thì còi cọc và khóc thét khi thấy một cô bé cầm trên tay con búp bê nhỏ.

    Bước chân em qua một quán ăn, rất nhiều thanh niên đang vui vẻ nâng ly chúc mừng giáng sinh, gần như không nghe thấy tiếng lách cách leng keng từ đôi bàn tay em. Rồi em đi xa hơn, một ngôi chùa đã đóng cửa, lê lếch bên trong là vài con nghiện đang đê mê bên làn khói trắng để mặc đôi tay em đang dần rũ rượi. Nhưng em giật mình khi nghe tiếng hét từ ngôi nhà phía trước vọng ra: "Đừng có gõ nữa, ồn ào quá, nhức cả đầu!"

    ... Em đứng lại tại một ngã ba, đôi chân đã quá mỏi khi qua lại những con đường. Em đứng đó, vẫn lách cách đều nhịp còn đôi mắt thì hướng về những chiếc xe, những dòng người lại qua...

    Dòng người đông, còn em cứ buồn thêm
    Khi hũ tiếu vẫn nguyên nồi ấm nóng.
    Than vẫn hồng mà lòng em lạnh cóng
    Chốc nữa thôi, người ta lại mắng em!

    Em không thể nghĩ được gì, em phải đi, đi đến những nơi có nhiều người lại qua hơn. Em phải bán hết nồi hũ tiếu. Những ánh đèn nhấp nháy trước mắt em như biến mất, những giàn đèn trang nhã trước cổng nhà thờ cũng mờ đi. Trong mắt em, trong tai em là những lời mắng…Trên tay em vết bầm hôm trước vẫn còn, trong tim em những lời đay nghiến và cảm giác tủi lòng còn tồn tại mãi.

    "Chúa ơi..."… Tiếng nấc tan vào đêm hay tan vào bước chân, tiếng cười nói của những người qua đường. Dường như, những ngày vui vẻ như thế này chẳng còn ai nghĩ đến món hũ tiếu của em nữa, họ đang vội về nhà, đang muốn cùng những người thân yêu trong những quán ăn sang trọng. Em... em cũng muốn về nhà nhưng có được không?

    No-el nào mơ ước cũng xa xăm
    Em chẳng ước, chỉ mong điều đơn giản:
    "Đêm nay thôi, lòng em thêm sỏi sạn
    Để chẳng buồn, chẳng khóc, chẳng thở than!"



    Bước chân em yếu dần khi dòng người thưa thớt rồi không còn ai, em đẩy xe hủ tiếu trở về. Và như thường ngày em lại gặp bác Tư bắt đầu một ngày làm việc mới. Bác gửi cho em một gói xôi nhỏ, em cười, ấm cả đôi chân...

    Hủ tiếu gõ: Một món ăn về chiều và đêm của Sài Gòn, thường được bán trên những chiếc xe. Một người bán, một người đi gõ bằng hai chiếc muỗng hoặc hai thanh sắt thay cho lời mời. Ai gọi thì bưng đến cho họ.

    Truyện Online theo Blog By đơn giản là By"
    Nguồn: http://vietbao.vn/Blog/Dem-Noel-cua-.../20760960/392/

    View more latest threads same category:

    Last edited by dangvan1308; 10-12-2012 at 05:33 PM.

  2. The Following 7 Users Say Thank You to hongvank36 For This Useful Post:

    bé hạt tiêu_MTT (09-12-2012), dongducbmt_hehe (26-12-2012), luna_rainy2691 (15-12-2012), Minh Trường (09-12-2012), phạm trọng trâm quỳnh (10-12-2012), Ruồi Trâu (09-12-2012), Tiểu Miêu Miêu (10-12-2012)

  3. #2
    Họ tên
    Lê Minh Trường
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Đang ở
    Vĩnh long
    Tuổi
    30
    Bài viết
    113
    Thanks
    207
    Thanked 262 Times in 94 Posts

    Thumbs up

    đọc cái này làm em nhớ lại truyện Cô Bé Bán Diêm quá
    Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương

  4. The Following User Says Thank You to Minh Trường For This Useful Post:

    hongvank36 (10-12-2012)

+ Trả lời Chủ đề

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình