Bước qua một mùa hè với nhiều kỉ niệm, cảm xúc, tôi thực sự muốn sống lại 21 ngày đó để được cố gắng nhiều hơn và yêu thương nhiều hơn.
Với cô bé năm nhất, nhiều bỡ ngỡ, vô tư, ngày ngày ngồi ngóng trông nhà mùa hè xanh thì khi biết mình được làm “đp”, có chút gì khiến tôi vui lắm, thích lắm. Những hy vọng, nhiệt huyết cứ ùa về trong tôi và cũng đến ngày tôi được hòa mình vào núi đồi Tây Nguyên bao la, vào tiếng cười ríu rít của mấy đứa nhỏ và cả ánh mắt hiền hòa của người dân đất đỏ.
Tôi còn nhớ như in cái vòng tròn thật to mà lần đầu tiên tôi quản, thấy thật sướng biết bao khi nghe tiếng hò reo ầm ĩ đòi tôi múa, đòi tôi biễu diễn thời trang, và cả sự háo hức của các bé thiếu nhi khi được chơi trò: Ta là vua, thằng cu tí... Nhưng chúng đâu biết rằng chị nó lúc đó cũng hồi hộp lắm, không biết làm gì tiếp theo nữa đây. Nhớ ngày đầu tôi đứng trên bục giảng, dạy chúng sống không ích kỉ, biết yêu thương, biết hiếu thảo với ông bà, cha mẹ, những điều mà chính cô giáo của tụi nó cũng đang học và cũng đang suy ngẫm liệu mình đã làm tốt chưa?
Những ngày đó tôi nhớ nhà da diết, nhớ đứa em phá phách của tôi, nhớ câu la của mẹ và ánh mắt buồn của ba khi biết hè này tôi không về. Không biết việc gì đã cuốn tôi đi mà tôi không kịp dành chút thời gian báo tin cho nhà. Nhưng vừa nhận được cuộc gọi của tôi, câu đầu tiên mẹ hỏi là: “Con trên đó có khỏe không?”. Mẹ thì luôn quan tâm, lo lắng cho tôi, còn đứa con vô tâm này, thì ít suy nghĩ thế đấy. Lòng tôi như thắt lại, buồn, và thấy có lỗi nhiều lắm. Bài đầu tiên tôi học: “Hãy yêu thương gia đình” hay vậy đó.
Mùa hè xanh cho tôi cảm giác ấm áp của gia đình, giúp tôi biết quan tâm, sẻ chia với mọi người, nhưng cũng cướp đi của tôi nhiều thứ lắm. MHX khiến tôi phải suy nghĩ, phải làm gì đó cho thiếu nhi, phải giúp đỡ bà con sao đây? phải gắn kết các thành viên trong nhà như thế nào? và đặc biệt liệu tôi có thay đổi gì sau 21 ngày không? Chưa bao giờ tôi thấy áp lực nhiều như vậy khi vào Đội. Có những lúc tôi đã nản, dường như muốn gục ngã nhưng bên tôi luôn có một ngôi nhà với 7 anh chị em. Họ luôn giúp tôi khi tôi cần, anh thì làm tất cả việc mà tôi nhờ, bạn ngồi nghe tôi chia sẻ, hát nghêu ngao cùng tôi trên con đường, chị – người đắp khăn lên trán lúc tôi ốm và vỗ vai khi tôi buồn. Nhưng chúng tôi cũng có lúc tranh cãi dữ dội lắm.
Là một đứa em út trong nhà mà nó lại lấn lướt “đt”, giao việc ào ào cho anh chị. Nhưng anh chị ơi, nó cũng sợ lắm chớ, sợ không biết quyết định của nó là đúng hay sai, sợ vượt mặt anh chị làm mọi người buồn, sợ anh chị thất vọng về nó. Từng ngày, tôi cứ cố gắng, cứ mở lòng nhưng đâu phải ai cũng chia sẻ cùng. Tôi nhận ra rằng muốn có một ngôi nhà thực sự trong 21 ngày đó phải nhọc nhằn tìm kiếm lắm.
“Hạnh phúc như ngọc trong đá. Không đến với ai đi qua hững hờ.
Hạnh phúc như mật trong hoa. Không đến với ai không nhọc nhằn tìm kiếm…”
Một chặng đường kết thúc đã cho tôi rất nhiều bài học, cảm xúc. Tôi nhớ lắm vòng tay thật chặt của ông, đôi mắt đỏ hoe của bà và cả những giọt nước mắt ngày chia tay. Tôi yêu sao tiết trời se lạnh, để mọi người cùng quấn chăn ôm nhau ngủ, yêu nồi mùi canh thơm mùi khói và yêu cả cái bếp vang tiếng cười nhà bà. Tôi ao ước mình đừng quên, đừng quên bất kì thứ gì nơi đó, từng con đường, từng cái tên... Thuận Hạnh – Một quê hương thứ hai, một nơi đong đầy kỉ niệm.
MâyView more latest threads same category:
- Sexy photo galleries, daily updated...
- My new hot project
- Bật mí về các bệnh thường gặp hiện nay
- Đội, tôi và chuyến công tác đầu tiên
- Những điều phải trải qua khi học quân sự
- Tuổi trẻ mà..!!
- [Cảm xúc] Nhỏ to tâm sự cùng Đội CTXH
- Chuyến tập huấn đầu tiên
- [sưu tầm] - Tôi cũng có một tuổi trẻ, nhưng...
- Chị đang cố gắng, em cũng vậy, nhé!