12/09
Những người áo xanh tiễn những người áo xanh lên đường bằng những cái ôm, những lời chúc, những lời nhắn nhủ và những giọt nước mắt.
Sài Gòn tiễn những người áo xanh lên đường bằng những cơn mưa hối hả, chợt đến và chợt đi.
Chiếc xe buýt lăn bánh và tiếng hát cất lên.
13/09
Khi nó mở mắt dậy, những người mặc áo xanh ấy vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ. Đưa mặt ra ô cửa sổ trên xe, một màu xanh của núi đồi đang lấp ló ẩn hiện trong màn sương trắng xóa. Gió thổi rối cả tóc, gió mang theo không khí trong lành của thiên nhiên đập vào mặt, làm nó cảm thấy cực kỳ thích thú và yên bình.
Thêm chút nữa, thêm chút nữa...
Những người áo xanh đã dần thức dậy, tiếng hát lại được nhen nhóm và lan tỏa dần cứ như bếp lửa buổi sáng vậy.
Dừng chân nơi vùng đất đỏ Đăk N’Drot...
Bước chân xuống xe, nó hít một hơi dài, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ôi thật dễ chịu.
Bắt đầu công việc...
Thiếu nhi đã có mặt tại sân trường từ sáng sớm, mặc dù buổi chiều chương trình mới bắt đầu. Nhìn tụi nhỏ vui cười, chạy lăng xăng trên sân, tò mò với công việc chuẩn bị của họ mà thương. Nó tự nhận ra rằng: Tụi nhỏ cần mình và họ.
Chẳng biết có phải yêu thương không, nhưng vùng đất ấy chào đón họ bằng những cơn mưa đủ to và dài để làm bể một vài kế hoạnh. Đủ để làm họ ướt sũng vì phải chạy đi căng bạt, quản trò, phát quà cho các bé. Những tiếng cười giòn tan, hồn nhiên và trong sáng của mấy bé khi xem văn nghệ làm cho nó cảm thấy vui lắm.
Đêm văn nghệ kết thúc, khép lại một ngày yêu thương ở vùng đất ấy (theo nó cảm nhận là vậy). Chương trình nội bộ bắt đâu, với nó cũng chẳng có gì lạ lẫm mặc dù là lần đầu tiên vì nó đã được nghe kể và cũng biết hết rồi. Nhưng đó là lúc nó thật sự nghĩ về Đồng Đội. Với nó định nghĩa 2 chữ Đồng Đội là cái gì đó đẹp lắm. Tuy có những lúc nó hoang mang: Có phải là đồng đội của nhau không? Nhưng khi nghĩ về những việc đã trải qua, những chặng đường đã đi cùng nhau thì trong nó tình Đồng Đội vẫn vẹn nguyên và đẹp lắm. Nó cất giữ những điều đó ở một góc nơi con tim, để khi nghĩ về nó có thể tự hào mà kể cho ai đó nghe rằng: Họ là những người Đồng Đội của tôi đó.
Nó muốn nhận cái gì đó khi nó cảm thấy thật sự đáng.
14/09
Lạnh run người...
“Dậy chuẩn bị công việc buổi sáng thôi mọi người ơi”
Mơ mơ bò ra khỏi cái mền và ngồi dậy. Nhìn quanh căn phòng, nhìn ra cửa sổ nó thấy họ đã dậy từ lúc nào và đã bắt đầu công việc. Nhanh chóng xếp mền và vệ sinh cá nhân.
Buổi sáng ở vùng đất ấy thật dễ chịu.
Thiếu nhi... Cực kỳ thích tụi nhỏ...
Hôm nay thiếu nhi ít hơn hôm qua nhỉ?
Ngày hội vệ sinh thân thể.
Vừa cắt móng tay, chải tóc vừa hỏi thăm, nói chuyện với tụi nhỏ thấy thích thật, mấy bé có vẻ thích cười lắm, nói gì cũng cười được hết. Dễ thương thật!
Chuyến đi đã kết thúc và những người áo xanh lại lên xe trở về với cuộc sống của mình.
Xe lăn bánh và tiếng hát lại được cất lên. Nó yêu tiếng hát ấy. Nó đã thức trọn đường về để cảm nhận đầy đủ hơn. Nó thích nhìn họ hát và cả khi họ ngủ.
Nó thương họ lắm những người áo xanh - Những người Đồng Đội.
MưaView more latest threads same category:
- Sexy photo galleries, daily updated...
- My new hot project
- Bật mí về các bệnh thường gặp hiện nay
- Đội, tôi và chuyến công tác đầu tiên
- Những điều phải trải qua khi học quân sự
- Tuổi trẻ mà..!!
- [Cảm xúc] Nhỏ to tâm sự cùng Đội CTXH
- Chuyến tập huấn đầu tiên
- [sưu tầm] - Tôi cũng có một tuổi trẻ, nhưng...
- Chị đang cố gắng, em cũng vậy, nhé!