[3.am. 20/03/2015] [chỉ là của riêng mình - không cần share fb hộ đâu ah]
Đôi khi tự hỏi nhiều câu hỏi tại sao…
Đôi khi nhìn quanh cảm thấy bản thân một mình...
Đôi khi muốn làm điều gì đó nhưng đành bất lực...
Đôi khi là những cố gắng nhỏ bé chỉ để giữ lấy kiêu hãnh gắn bó cùng mình...
Có lúc cảm thấy nghĩ nhiều, lo lắng nhiều cũng mệt…
Có lúc chỉ cần mặc kệ nó đi...
Có lúc thật hụt hẫng khi bắt đầu trò chuyện cùng ai đó về nó…
Có lúc những suy nghĩ bình thường lại trở nên dị biệt…
Thật lạ kì giữa nơi này...
Thật lạ khi có ai lảm nhảm mãi về 4 từ Công Tác Xã Hội…
Thật lạ khi lạc giữa nơi biết rõ lý tưởng nhưng lại chả biết mình đang làm gì…
Thật lạ khi gắn bó mà chẳng biết quá khứ, thành tựu, truyền thống là gì...
Thật lạ khi cảm thấy thiếu vắng hình ảnh những trái tim ấm, san sẻ, đồng cảm…
Thật lạ khi cùng là Đồng đội với nhau nhưng lại lạc giữa những câu hỏi ngu ngơ, Đồng đội là gì?...
Thật lạ khi Công tác xã hội không là đam mê, niềm vui mà lại là Công việc...
Thật lạ khi họ không còn muốn nghe tâm sự về nó, kể về nó... là mệt mỏi là chẳng có gì hay...
Thật lạ khi không nhận ra điểm đáng tự hào ngày ấy đâu rồi, “Tôi tự hào mình là đội viên Đội Công tác xã hội vì… vì tôi…?”…
Thật lạ khi tình cảm niềm tin với nhau cứ nhạt nhạt nhòa nhòa…
Thật lạ khi ai cũng có thể nói yêu lắm, thương lắm, nhưng "làm lắm" thì không...
Thật lạ khi tuổi đời đội viên chỉ đếm được từ 1 đến 2, lên 3 khó lắm ai ơi…
Thật lạ khi bài hát truyền thống hát hoài hát mãi vẫn khó thuộc...
Thật lạ khi khi cho rằng mô hình cũ kĩ nhưng mọi người thì đang muốn học theo mình...
Thật lạ khi chỉ làm cho xong việc mình, mà chẳng ai nghĩ cho đồng đội sẽ ra sao với kết quả ấy...
Thật lạ khi những giọi mồ hôi, đôi mắt thâm quần lại chẳng được quan tâm như sự "dễ thương"...
Những hình ảnh lạ lắm...
Bối rối mỗi khi làm việc nhìn quanh người đếm trên đầu ngón tay, không tiếng hát, không tinh thần…
Nhưng hân hoan khi vui chơi thật đông đủ chẳng phải hối thúc…
Bối rối mỗi khi lớn rồi còn được giao việc mà chẳng thấy đội viên đâu…
Nhưng thật tuyệt vì lớn rồi còn được sống thời đội viên đầy mơ mộng ao ước…
Bối rối mỗi khi thấy những điều kì quặc, quái đản...
Nhưng thật ra đó là thay đổi, đổi mới, không rập khuôn…
Bối rối mỗi khi làm cùng những việc giống nhau, bao nhiêu năm đi nữa, thì đều mất chừng ấy thời gian…
Nhưng thật ra là mỗi năm mỗi khác... lần nào cũng là lần đầu... người mới ở đây, người cũ đâu rồi...
Bối rối mỗi khi nói đến định hướng, rút kinh nghiệm, nói nhiều nói hoài, đóng cửa, hạn chế hoạt động để đào tạo, tôi luyện…
Nhưng bật cười ra nước mắt vì cửa đóng thì vẫn đóng mà tôi đi đường tôi, luyện vẫn đi đường luyện…
Bối rối lắm...
Phải chăng mô hình quá lớn trên vai những thế hệ còn quá trẻ để đánh đổi lại trở thành gánh nặng...
Phải chăng truyền thống không bằng thời đại...
Phải chăng 25 tuổi rồi mà vẫn cứ như đứa trẻ có tuổi chẳng có tên...
Phải chăng ...
Biết nói gì đây... cho 5 năm qua... vì ta là kẻ mở đầu 5 năm...View more latest threads same category:
- Sexy photo galleries, daily updated...
- My new hot project
- Bật mí về các bệnh thường gặp hiện nay
- Đội, tôi và chuyến công tác đầu tiên
- Những điều phải trải qua khi học quân sự
- Tuổi trẻ mà..!!
- [Cảm xúc] Nhỏ to tâm sự cùng Đội CTXH
- Chuyến tập huấn đầu tiên
- [sưu tầm] - Tôi cũng có một tuổi trẻ, nhưng...
- Chị đang cố gắng, em cũng vậy, nhé!