Nhật kí, ngày... tháng... năm...
Gửi bạn – những người đồng đội thân thương!
Từ khi còn nhỏ, khái niệm “hạnh phúc” đã mau chóng hình thành trong trí óc non nớt của nó, cứ thế theo năm tháng âm thầm trôi qua – trưởng thành và phát triển thành những định nghĩa mang các sắc thái riêng biệt của cuộc đời.
Còn nhỏ, hạnh phúc là khi không cần phải ngủ trưa mà vẫn được loi choi cùng lũ bạn tắm hồ, bắt ốc. Là những ngày mưa rơi tầm tã, đắm mình trong cơn mưa mà không cần phải nghĩ ngợi chi về “cái ăn, cái mặc”.
Lớn lên chút nữa, vào cấp 2, cấp 3, những buổi trưa hè oi bức, nhận được tin nhắn “nghỉ học” của nhỏ lớp trưởng, cảm xúc trào dâng niềm hân hoan, chắc do mình ăn ở tốt quá chăng?? Hay những lần không học bài vì “ngủ tí dậy học” và ngay hôm sau không “được” gọi tên – ăn hành.
Bước chân vào giảng đường đại học, lớn hơn một tí, trải nghiệm nhiều hơn một tí, nó mới biết thế giới xung quanh thật bao la, rộng lớn. Lúc này đây, nó đã có những người bạn thực sự; những người đồng đội đã cùng nó ăn, cùng nó ngủ, cùng nó làm việc và luôn bên cạnh quan tâm, chăm sóc cho nó. Nó yêu sao khoảng thời gian ấy...
25 ngày – một khoảng thời gian không quá ngắn, cũng không quá dài, nhưng đủ để nó và bạn bè nó cảm nhận về nhau một cách đầy đủ và trọn vẹn nhất về khái niệm hạnh phúc. Nhớ lắm những buổi trưa hè oi bức, cùng nhau dắt tay đi trên con đường quen thuộc để di chuyển đến điểm dạy học hay là về điểm ở. Nhớ lắm những nụ cười giòn tan trên môi, những câu truyện cười lúc nửa đêm, cùng nhau làm việc quây quần, xua tan đi cái nhọc nhằn của bóng tối, và đã có sự xuất hiện những vai vế trong nhà: con nè, ba má nè, ông ngoại, bà nội hay chị vú, em gái cùng cha khác mẹ.. Tất cả như hòa quyện vào nhau để tạo dựng nên một gia đình “văn hóa” có khả năng gắn kết với nhau rất chặt, cùng nhau tạo nên kỷ niệm, những hoài ước nhỏ nhoi... Ôi! Sao giản dị, ngọt ngào, hạnh phúc biết bao mỗi khi những con người ấy nhớ về nhau. Rồi cả những trái chôm chôm chua ngọt, cốc nè, mít nè... đong đầy tình quý mến của tụi nhỏ dành cho “các anh chị sinh viên trường Đại học Kinh tế Tp.HCM” - chỉ cần nhắc đến thôi là khóe mắt nó lại cay xòe.. Lũ nhỏ ở đây nghịch ngợm lắm, phá phách lắm, lại hay chọc ghẹo các chị gái “dễ thương” của nhà nó, lũ nhỏ ở đây càng không nghe lời, cứ thích làm theo ý mình, nhiều lần khiến anh chị chỉ muốn “bỏ mặt” mà thôi.. Cơ mà chúng nó cũng đáng yêu lắm, yêu thương anh chị lắm lắm luôn. Ngày mà anh chị đặt chân lên chuyến xe buýt đang dần lăn bánh để rời xa địa bàn hoạt động – rời xa lũ yêu này, cũng là lúc những giọt nước mặt nóng hổi tuôn trào trên bờ má trẻ thơ, một làn sóng cảm xúc trỗi dậy trong tim nó, nó nghẹn ngào, không nói nên lời, chỉ ước: “Nếu thời gian có quay trở lại, thì xin một lần nữa nó vẫn là người chiến sĩ tình nguyện năm nào”.
***
Sắp rồi, chờ ngày nó về nhé - nơi đất khách quê người thân thuộc kia ơi! Chỉ còn vài ngày nữa thôi, nó sẽ lại được đi trên con đường đất đỏ đầy bùn dính như níu kéo chân người ở lại, sẽ được cười nói vui vẻ, ca hát cùng lũ nhỏ, cùng những người đồng đội thân thương, và lại được “tình nguyện” thêm một lần, một lần, và cả một vạn lần một lần như thế nữa...
Nó vẽ ra một cảnh tưởng đang cần kề sát bên tai: “Xe cứ thế lăn bánh thật nhanh, thật nhanh, tim nó đập liên hồi, từng hồi rung thật mạnh, thật mạnh.. Cảm giác ấm áp len lỏi vào từng suy nghĩ của nó, Bình Phước sẽ chào đón nó bằng ánh nắng thật dịu dàng, bình yên lắm!”
Gửi “những ngày hè xanh”...!
Hẹn ngày trở lại!View more latest threads same category:
- Sexy photo galleries, daily updated...
- My new hot project
- Bật mí về các bệnh thường gặp hiện nay
- Đội, tôi và chuyến công tác đầu tiên
- Những điều phải trải qua khi học quân sự
- Tuổi trẻ mà..!!
- [Cảm xúc] Nhỏ to tâm sự cùng Đội CTXH
- Chuyến tập huấn đầu tiên
- [sưu tầm] - Tôi cũng có một tuổi trẻ, nhưng...
- Chị đang cố gắng, em cũng vậy, nhé!