THƯ VIỆN ẢNH ĐỘI CÔNG TÁC XÃ HỘI
365 BÀI HÁT NGỌN LỬA TRÁI TIM
Love Telling Nhật Huyền nhắn với ĐỘI CTXH: Chúc mừng sinh nhật lần thứ 30 của Đội! <3 VR.shvn nhắn với All: Đội Công tác xã hội trường ĐH Kinh tế Tp.HCM VR.shvn nhắn với All: Đội Công tác xã hội trường ĐH Kinh tế Tp.HCM VR.shvn nhắn với ...: ... Trần Vy nhắn với anh Ninh Tiến Đạt: Boss chayooooo!!! Xuyến Nguyễn nhắn với ĐỘI CTXH: HAPPY NEW YEAR 2017 Xuyến Nguyễn nhắn với mọi người: Đời loài người này rất vội Em ơi cứ sống sao cho mình thấy vui Sống như ta chưa từng được sống Cầm bàn tay ta đi qua đêm dài is2CTXH nhắn với mọi người: Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Đừng để tuổi trẻ mình trôi qua một cách nhạt nhẽo, b Xuyến Nguyễn nhắn với ...: Nếu là con chim, chiếc lá Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh Lẽ nào vay mà không trả Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình Xuyến Nguyễn nhắn với mọi người: CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ MỘT KỲ THI TỐT ĐẸP VÀ MỘT CHUYẾN ĐI MHX THẬT Ý NGHĨA Quang Duy nhắn với mọi người: Sức trẻ Kinh tế đang đến rất gần rồi, cùng cố gắng để có một ngày Hội trại thật vui và thành công nhé! Xuyến Nguyễn nhắn với K40 - K41: chúc các bạn một kỳ nghĩ dưỡng thật vui vẻ.

+ Trả lời Chủ đề
Kết quả 1 đến 7 của 7

Chủ đề: “Khách sạn chết” - Tuổi Trẻ cuối tuần 29/11/2009 - đọc và suy ngẫm

  1. #1
    Họ tên
    GnurtiV27
    Ngày tham gia
    Mar 2009
    Tuổi
    41
    Bài viết
    138
    Thanks
    34
    Thanked 557 Times in 89 Posts

    Post “Khách sạn chết” - Tuổi Trẻ cuối tuần 29/11/2009 - đọc và suy ngẫm

    “Khách sạn chết”
    Tuổi Trẻ Cuối Tuần - Ở ngoại ô Sài Gòn có một cánh đồng hoang biệt lập với thế giới bên ngoài thuộc ấp 4, xã Bình Mỹ, huyện Củ Chi. Hàng trăm người “sống nay chết mai” bị gia đình ruồng bỏ, xã hội kỳ thị đã dìu dắt nhau về đây cư ngụ cho qua ngày tháng cuối đời. Người ta gọi đó là “khách sạn chết”.
    Chiều buông dần, lối mòn vào “khách sạn” cứ trơn trượt, uốn quanh với hai bên đầy cỏ lau, ao cá. Những chòi lá dần xuất hiện, diện tích bên trong đủ để 20-30 người trú ngụ ấm cúng bằng những chiếc giường nhỏ và ghế bố đặt san sát nhau. Từ xa đã vẳng ra tiếng cười nói rôm rả, tiếng gọi giờ nấu ăn...
    Mở rộng cửa
    Thấy khách lạ, mọi người bỗng im bặt. Một người đàn ông tên Ẩn lên tiếng: “Chúng tôi bị nhiễm HIV/AIDS giai đoạn cuối, ghẻ lở u nhọt... Gia đình sợ hãi xua đuổi nên không muốn gặp ai, trừ những người đồng cảnh ngộ”.
    Nói đoạn, ông cụ vuốt ngực ho sù sụ, giọng ồ ề: “Ngủ dậy thấy tim còn đập là mừng lắm. Có lúc đang tâm sự vui vẻ thì có người co giật, trăng trối đôi câu rồi nhắm mắt xuôi tay. Có ngày chết 2-3 người. Nếu không có gì, xin mời anh lui bước để chúng tôi yên tĩnh”.
    Ông Ẩn vốn là một “đại ca” ở quận 4, vì lối sống giang hồ bạt mạng nên mắc căn bệnh thế kỷ, đến đây sống cuối đời. Thấy khách vui vẻ, ông cụ châm trà mời, lần lượt những người khác xúm lại bắt tay. Những người còn bộ xương khô thì nằm im, mắt mơ màng, cố rướn người, quơ tay tỏ vẻ thèm được nói chuyện.
    Chị Thảo chỉ tay về phía họ nói: “Ở trong cùng là chú Kiểm, 68 tuổi, già neo đơn, bị liệt hạ chi, con cái ruồng bỏ, nằm đó cho anh em đút cháo sống qua ngày. Cạnh bên là chị N., gái bán hoa, hôm trước trốn về thắp nhang giỗ má, bị người thân đánh bầm dập, đuổi khỏi nhà. Kế bên là anh Tr. bị ung thư ruột chắc nay mai sẽ ra đi trước...”.
    Đang trò chuyện thì có tiếng vọng vào từ phía chiếc cầu cụt bắc qua con mương: “Anh em ơi tiếp với!”. Mọi người nhổm dậy chạy ra, ông Ẩn giải thích: “Đó là chủ “khách sạn ngàn sao” này, ông không vợ con, suốt ngày tìm và cưu mang những người “ghê tởm” như chúng tôi về chăm sóc. Nhiều người biết tiếng nơi này nên tự lọ mọ đến đây khi bị tắc đường sống”. Nhìn mọi người nâng đỡ một anh chàng hốc hác bước vào, ông Ẩn cười: “Có bạn mới rồi. Ngày cũng như đêm, hễ ai cần cưu mang là ông chủ sẵn sàng mở cửa đón nhận”.
    Tình muộn
    “Bạn mới” trạc 40 tuổi, tên Thái, nhà ở quận 6, trông bề ngoài gầy còm và tiều tụy thì ai cũng hiểu. Bất hạnh hơn, đôi mắt anh Thái gần như mù lòa. Ông chủ bảo: “Đây là người đặc biệt, đáng thương, chúng ta phải quan tâm đến anh ấy nhiều hơn”. Anh Thái cười méo mó: “Nghe mọi người bảo đồng hoang này là nơi trú ngụ của những người bất hạnh được chăm lo miễn phí. Nên tôi vừa xin ăn, vừa ngủ bụi ba ngày đường mới đến ngã ba Bình Mỹ và được mọi người dìu dắt về đây”.
    Nghe chuyện, ai cũng vồn vã: “Yên tâm đi”, rồi ông Ẩn đỡ anh đi tắm, ông Hóa soạn lại cái quần vải và chiếc áo sơmi cũ còn tốt nhất của ông cho anh Thái mặc. Chị Thảo dọn dẹp lại chiếc giường đã đóng bụi, rồi đăm chiêu rơi lệ: “Anh em đến rồi đi, tôi may mắn sống đến hôm nay đã hơn hai năm. Đây là chiếc giường của bé Tr., quê ở miền Tây, bị cha ghẻ gạt gẫm bán trinh, rồi chán đời, ôm phận gái bán hoa ở cầu Thị Nghè, mới “nửa đời hương phấn” đã tìm đến đây yên nghỉ. Trước lúc vĩnh viễn ra đi, nó không hề có người thân tiễn biệt, chỉ biết khóc thầm trong vòng tay của tụi này...”.
    “Mày bớt nói mấy chuyện thê thảm đi. Hôm nay tao trổ tài nấu món thịt heo quay xào ớt và canh bí tôm khô để mừng bạn mới” - giọng một người phụ nữ từ nhà bếp vẳng lên được mọi người vỗ tay hoan nghênh. Thế là người nào còn khỏe thì lăn vô bếp, người nào không dậy nổi hướng mắt về chiếc tivi xem trận bóng đá của đội tuyển Việt Nam... Không khí ấm cúng, chan hòa, thật khó hình dung được họ là những người sắp chết.
    Đang phấn chấn, ông Ẩn và chủ nhà nhổm người đỡ một thanh niên dậy lau chùi các vết lở loét sâu hoắm. Đó là anh Kh., khi đi bốc vác vô tình giẫm phải kim tiêm nên bị nhiễm HIV và hiện mạng sống đang đếm từng ngày. Tháng trước đến đây, hành lý anh mang theo là hũ cốt của người mẹ qua đời vì ung thư phổi. Anh gượng cười than vãn: “Hai mẹ con tôi quanh năm ăn bụi ngủ đường, mẹ bán vé số, tôi đi bốc vác. Tính dành dụm ít tiền rồi về quê, ai ngờ cuộc đời thê thảm quá...”.
    Ông Ẩn vuốt nhẹ mái tóc khô của anh Kh., thở dài: “Lúc đầu ai đến đây cũng được ông chủ chăm sóc. Người nào cảm thấy còn khỏe thì nhào vô phụ ông một tay. Chúng tôi yêu thương nhau để tìm lại chút tình cảm của con người, dẫu có muộn màng nhưng dù sao cũng là niềm an ủi cuối cùng”.
    Trước đây, “khách sạn ngàn sao” này chỉ cưu mang những kẻ giang hồ, gái bán hoa... có AIDS giai đoạn cuối, bị gia đình chối bỏ và nhiều người trong xã hội xa lánh. Hiện tại, nơi này cưu mang cả những người khổ khó. Đó là trường hợp của bà Hai Huế bị con cái ruồng bỏ, anh Dũng “tâm thần” bị cha mẹ nhẫn tâm vứt ra lề đường.
    Hay trường hợp của vợ chồng chị Đền, chồng chị bị lao phổi, chị lại mang bầu nên được mọi người đem về cưu mang, lo sinh nở. Mọi người xem nhau như người thân, san sẻ từng ly nước, bát cháo...
    Đêm chết...
    Đồng hoang đêm buốt giá, chỉ có tiếng ếch nhái tấu nhạc bi ai. Cơm nấu đã xong, mọi người cùng nhau múc cơm ăn ngon lành. Ăn xong, người ca hát nghêu ngao, người lên giường ngủ, một nhóm 2-3 người rủ nhau ra ghế đá uống trà tâm sự... Bỗng có tiếng mớ thật to ở giường của chú Kiểm: “Mẹ ơi, con có lỗi, xin mẹ tha thứ cho con. Anh em ơi đừng bỏ tôi...”. Ông Ẩn và ông Hào liền vắt khăn nóng đắp lên trán của ông già neo đơn, xoa xoa cánh tay cho ông ngon giấc. Rồi hai người thẫn thờ ra ngoài chỉ lên bầu trời đầy sao, lẩm bẩm: “Đúng là “khách sạn ngàn sao”, tôi và anh có nhắm mắt ở đây cũng thanh thản”.
    Thấy tôi chưa hết ngỡ ngàng vì những gì đã chứng kiến trong một ngày ở đây, ông Hào kể: “Vài chục anh em đang ở chung, đôi khi sáng ra thấy mất một, hai người. Nhiều anh em trước khi chết thân thể rất hôi tanh do ghẻ lở. Chúng tôi tắm rửa cho họ thật cẩn thận, thay quần áo đàng hoàng rồi đặt lên chiếc ghế bố nằm đó. Mọi người xúm xít lại, vừa khóc vừa khấn vái. Sau đó mang ra “nhà nguyện” của “khách sạn”, chờ đến 1-2 giờ đêm, khi bà con lối xóm ngoài đường vắng bóng sẽ âm thầm mang họ ra xe đưa đến trại hòm Tiến Đệ trên đường Quang Trung (Gò Vấp), một nơi luôn mở lòng từ thiện với những cái chết ở đây. Tại đó, mọi người an táng người chết, đưa quan tài về huyện Dĩ An để hỏa táng rồi mang hài cốt trở lại khách sạn ngàn sao”.
    Ông chủ “khách sạn” đang giăng màn cho anh em nghe vậy nói thêm: “Nếu có người chết từ lúc sáng cũng phải để họ nằm đây đến khuya mới mang đi an táng. Mình không dám làm phiền dân cư. Người ta vốn đã sợ HIV/AIDS, thế mà cứ vài ngày lại mang người chết ra vào, xóm làng sao không khỏi hoang mang! Chiếc xe tang chỉ có ba bốn anh em tiễn đưa trong đêm vắng lạnh người”.
    Nín lặng vài giây, ông nhắn nhủ: “Với anh em, tôi mong mọi người hãy thương yêu nhau trong những ngày tháng cuối đời. Với gia đình và xã hội, tôi tha thiết mọi người đừng kỳ thị để những người nhiễm HIV/AIDS được ra đi trong sự thanh thản”.
    SƠN BÌNH _ bài viết được đăng trên Tuổi Trẻ online 29/11/2009
    http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/In...&ChannelID=119

    View more latest threads same category:

    Last edited by VR.shvn; 29-11-2009 at 12:45 AM.
    Vẫn xanh màu áo
    VR.shvn________________

    El Che: "Hạnh phúc không phải là cảm giác tới đích mà là trên từng chặng đường đi"

  2. The Following 4 Users Say Thank You to VR.shvn For This Useful Post:

    kibum (30-11-2009), salem (30-11-2009), than_trom157 (29-11-2009), xuancuong_kt08 (29-11-2009)

  3. #2
    Họ tên
    hột mít
    Ngày tham gia
    Nov 2009
    Tuổi
    32
    Bài viết
    88
    Thanks
    9
    Thanked 28 Times in 14 Posts

    Mặc định

    bài viết cảm động quá! là người với nhau sao lại kì thị nhau chứ! lúc khó khăn mới cảm nhận ược yêu thương...

  4. #3
    Họ tên
    Nguyễn Quang Đức
    Ngày tham gia
    May 2009
    Đang ở
    tp hcm
    Tuổi
    34
    Bài viết
    49
    Thanks
    90
    Thanked 35 Times in 15 Posts

    Mặc định

    thương thay số phận của những con người bị xã hội ruồng bỏ, tình thương của ông chủ khách sạn ngàn sao thật đáng trân trọng, đáng trân trọng... cuộc sống nghiệt ngã đã đẩy con người vào sự khốn cùng, sự bế tắc và vô vọng, thế nhưng phía cuối con đường, đâu đó vẫn có những tia sáng bừng lên, thắp lên những hi vọng nhỏ nhoi... đôi khi hạnh phúc thật giản dị...
    một ánh lửa chia sẻ là một ánh lửa lan tỏa, một nụ cười cho đi là nhiều nụ cười trở lại

  5. #4
    Họ tên
    Trần Chi Sa
    Ngày tham gia
    Apr 2009
    Tuổi
    34
    Bài viết
    189
    Thanks
    272
    Thanked 281 Times in 76 Posts

    Mặc định

    Cám ơn đời mỗi sớm mai thức giấc...ta có thêm ngày nữa để yêu thương...

  6. #5
    Họ tên
    Huy Hùng
    Ngày tham gia
    Mar 2009
    Đang ở
    Lâm Đồng
    Tuổi
    35
    Bài viết
    63
    Thanks
    56
    Thanked 17 Times in 10 Posts

    Mặc định

    bài viết xúc động quá... ko biết nói gì hơn...
    Ai cũng chọn việc... nặng nhọc, nhẹ nhàng để dành phần tôi.

  7. #6
    Họ tên
    Nguyen Phuong Lam
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    204
    Thanks
    222
    Thanked 352 Times in 84 Posts

    Mặc định

    Một buổi văn nghệ, một câu động viên đem đến cho "khách sạn chết" này trong ngày Giáng Sinh. Các bạn nghĩ sao?
    Nguyễn Phương Lâm k34. Social Work Team.
    Email:nplam1007@gmail.com
    yahoo: bigboy_is_your_friend101
    Phone number: 0945718111

  8. #7
    Họ tên
    thien
    Ngày tham gia
    Mar 2009
    Tuổi
    34
    Bài viết
    113
    Thanks
    34
    Thanked 117 Times in 36 Posts

    Mặc định

    hihi.Tốt,nhưng xem lực của Đội mình vào thời gian này xem?? .Tại sao không phải là dịp khác, Tết hay một thời gian nào đó...
    [COLOR="rgb(75, 0, 130)"]ĐỂ TIẾNG VIỆT ĐẸP MUÔN ĐỜI
    NHỮNG NGÔN NGỮ CHAT XIN MỜI BỎ QUA
    [/COLOR]

+ Trả lời Chủ đề

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình