Tạm biệt thành phố bon chen, tấp nập. Hòa vào dòng người vồn vã trên đường, nó trở về với quê hương và mái nhà nhỏ bé, ấm cúng của nó.
Đắm mình trong những nốt nhạc lạc điệu cùng chiếc radio nhỏ đó, nó mơ màng cảm nhận về cái tiết trời ấy, bỗng lạnh hơn và cả những tia nắng ấm đang vội gánh theo những làn gió hiu hiu thổi tung từng đám lá khô dưới lòng đường bay xào xạc khắp cả một dãy phố nhỏ.
Nắng - gió, nó nhớ về miền quê còn nghèo khó ấy. Nơi ấy, nó đã cất giữ cả một kho tàng kí ức. Nơi ấy, nó vẫn hàng ngày lăng xăng từ đầu xóm đến cuối xóm. Ở đó, những người thân yêu của nó vẫn thường hay gửi gắm tâm tư và tình cảm, vẫn lo lắng cho nó thật nhiều – những người đã từng trông nó lớn lên từng ngày. Ở đó, nó cùng lũ bạn vẫn thường hay lội nắng lội mưa, những lúc vẫn hay thường đánh trận giả rồi những lúc hới hả kéo cho con diều nó bay…
Vui, buồn, náo nức, lặng...đủ mọi thứ cảm xúc hòa trộn trong tâm trí nó. Và, miền đất hứa - nơi mà nó vừa kịp dành phần lớn tâm tư, tình cảm và cả thời gian để chăm lo cho miền đất ấy. Chẳng phải quê cha, chẳng phải đất mẹ, cũng chẳng phải nơi chôn rau cắt rốn của nó. Vậy mà, chẳng biết từ bao giờ, nó đã gọi nơi ấy là "Nhà" – Đại gia đình với rất nhiều anh chị em. Nó đã đặt quá nhiều tình cảm vào “Đại gia đình ấy”. Bất chợt, nó sợ, sợ cái cảm giác của bây giờ. Cảm giác về thời gian sao nhanh quá, nó đuổi không kịp, nó cố, nó cố mà chẳng thể làm được gì. Nó cảm thấy tủi thân, có cái gì đó đang rời xa khỏi tầm với của nó, cái gì đó vẫn chỉ còn lại trong khoảnh khắc, kỉ niệm và nỗi nhớ.
Là ai đó đã bước vào căn nhà ấy và lấy mất đi cái nụ cười hồn nhiên ấy ư? Là ai đó bước vào và mang đi cái bóng hình thân thuộc ấy? Là ai đó đã mang cái nỗi ưu tư, phiền muộn và bức xúc vào chăng căn nhà ấy mất rồi? Cơn mưa rạt rào, âm u cứ thế vô tình đổ xuống căn nhà ấy. Căn nhà ấy đang bị dột.
Hay là mỗi người trong căn nhà ấy đang tìm cho mình những miếng ván ích kỷ, nhỏ nhen mà đóng cho mình 1 vách tường để không còn ai có thể trông thấy mình như thế nào, mình làm gì hay là lại làm phiền mình nữa? Người ta đang vào và lấy đi mất cái âm thanh rộn ràng – bản tình ca của tình người, của động lực và ý chí của cả ngôi nhà ấy mà chẳng ai hay biết.
Nó buồn, thất vọng. Nhưng nó cũng mệt lắm, nó không còn đủ sức để đến từng căn phòng và gọi cửa từng người. Căn nhà ấy quá lớn mà nó thì quá nhỏ bé, nó chỉ kịp gõ cửa những căn phòng bên cạnh nó mà xóa đi vết ngăn ấy.
Ở đó, mưa vẫn rơi và lá vẫn xào xạc. Nó thiếp đi…
PL
View more latest threads same category:
- Sexy photo galleries, daily updated...
- My new hot project
- Bật mí về các bệnh thường gặp hiện nay
- Đội, tôi và chuyến công tác đầu tiên
- Những điều phải trải qua khi học quân sự
- Tuổi trẻ mà..!!
- [Cảm xúc] Nhỏ to tâm sự cùng Đội CTXH
- Chuyến tập huấn đầu tiên
- [sưu tầm] - Tôi cũng có một tuổi trẻ, nhưng...
- Chị đang cố gắng, em cũng vậy, nhé!